KHÚC VĨ THANH BUỒN
Chẳng thể nào anh quên được em!
Cô gái ngày xưa lộng lẫy bên thềm
Ấp chiếc khăn tay trên vồng non ngọc
Mắt dõi nhìn người dần khuất màn đêm.
Chẳng thể nào anh quên được hình em!
Buông xoải nét ngà theo ánh trăng mềm
Tóc xõa bờ vai,
như mây che vầng trăng ngọc
Bầy tiên Lâm tuyền mải nhìn qua mành thác
Và hồn thơ anh,
giọt Trạng nguyên hồng bỗng nhạt, nhạt êm.
Có lẽ nào anh quên làn mắt em!
Loang loáng trời đêm, cong vút mi huyền
Trăng cả bốn mùa, thu vào đáy mắt
Soi tỏ đôi lòng thành nẻo đường quen.
Có lẽ nào anh quên được tình em!
Nồng ấm môi hôn, tình rạo rực men
Quấn quýt vòng tay tình ái dịu mềm
Nâng khúc Thanh Xuân căng tròn nhựa sống
Viết bản Tình ca mộng ước tình duyên.
Anh gọi em là Gương mặt của trời đêm
Rạng rỡ thế, khi mỗi lần gặp lại!
Dù có lúc như vầng trăng dầu dãi
Vẫn dịu dàng, lưu luyến cuộc bình yên.
Anh nhớ tiếng em đằm thắm dịu hiền
Gọi tên anh mà nghe như gió thoảng
Thổn thức dòng Thao, dạ bồn chồn bến cạn
Chẳng hẹn hò mà mãi đợi cánh chim câu
Đón Nàng Trăng về duyên dáng với ngàn sao.
Anh nhớ em khi nghe sóng lao xao
Dòng sông ấy cứ thì thào kể mãi
Và kể mãi về một đôi trai gái
Anh lính chân tình yêu cô gái trường y
Em có bồi hồi khi nâng bước Vu qui?
Anh nhớ nao lòng từng bước em đi
Ngái chiều triền đê mà không muốn vội
Như muốn níu anh: Ơi chàng bộ đội!
Anh ngẩn ngơ cười: Em ạ, lính mà em!
Trong gió sông chiều, ai vừa thả Trăng lên.
Anh yêu nụ cười tươi hồng môi em
Tỏa nắng Xuân vào hồn anh xao xuyến
Đôi cánh lan đời ấm tình trai chinh chiến
Tự kiếp nào ân tình mặn mòi trao.
Anh yêu dáng em trên bến chiều nào
Óng ả đón anh, đò ngang vừa đến
Má đỏ hây hây, tóc mây gió quện
Thẹn thùng hôn, ngập ngừng tiếng nhớ nhung
Trăng ngà vừa rơi trên nền áo kiêu hùng!
Anh nhớ mình từng dạo bước thong dong
Trong đêm vắng, hoa sấu rơi trắng lối
Đan trong tay nhau giữa đêm hè Hà nội
Cứ đưa nhau về, đến sáng vẫn chơi vơi...
Câu chia xa không nói được thành lời
Anh đành giấu trong trái tim khắc khoải...
Nếu còn có ngày về cùng Trăng thề mãi mãi...
...Mang mối duyên tình không hẹn ngày trở lại
Lòng vẫn hẹn lòng trong điệp khúc tình yêu
Mang trọn tình em băng núi, vượt đèo...
Bởi còn giặc, anh còn đi đi mãi
Đâu hẹn được ngày... Ôi! Chỉ biển thề non.
Vẫn biết có nơi biển cạn, non mòn
Vẫn biết lắm khi mây vờn, trăng khuyết
Cho dẫu thế, trong anh hồn dâng bất tuyệt
Trăng Mắt em vẫn tròn trên mỗi bước chân.
Anh đã qua nhiều vùng đất không tên
Tướp máu đôi chân trên Bán đảo Mẹ hiền
Nòng súng thép lạnh băng đêm sương giá
Đời lính chiến dạn dày hy sinh, vất vả
Lòng vẫn nhớ hoài về Trăng Mắt của tình duyên.
***
Giặc nước tan, anh về với lời nguyền
Gặp lại em, thuyền đã xuôi bến mới...
- Anh mãi đi xa, em mỏi mòn chờ đợi
Tuổi Xuân thì, em đã trao trọn cả cho anh!
Chợt ngước mắt nhìn,trăng thu cao vời vợi,
Trở bước phong trần,
biết mắt em buồn xuyên ngời ngợi màn trăng.
***
Hỡi Nhân tình! Chỉ ta thấu ta chăng?
...Anh lại chậm bước đi trên đường ngày ấy
Hoa sấu chẳng còn rơi, lá sấu rụng đầy hè
Ước cháy lòng nghe lại một tiếng ve
Mà chỉ thấy heo may đùa hoa sữa
Áo lính bây giờ bạc thêm mồ hôi thợ
Mộng tình duyên, thôi đành lỡ một độ đường!
Tự dối lòng: Ta còn cả Quê hương!
Quê hương ơi, đâu chỉ là dải đất!
Ẩn trong cuộc sống bộn bề là Trăng Mắt em ta
Dâng sự sống cho tình duyên làm mật
Đất cháy lại tươi màu, tình còn thắm mùa hoa.
Hà nội – 25 / 02 / 2012
HOÀNG GIANG
Đọc thơ của anh nhiều, nhưng đọc bài này thấy cay mắt quá.TH đang loay hoay với bài thơ dịch Đợi anh về, lật sang TT,lại gặp đoản khúc cuối:"tự dối lòng, ta còn cả quê hương..."
Trả lờiXóa...Trăn trở quá, bài thơ như lời tâm sự của cả một thế hệ đã bồng súng ra đi và ngày trở về???
Tôi đã cảm nhận lời tự tình của HG từ BlogK3, Tình cảm dài nhưng thật chứa chan niềm yêu mến.
Trả lờiXóaHG đã có được một mối tình thật đẹp, thật quyến rũ, nhưng cũng thật buồn. dù sao HG cũng để lại cho người yêu thơ một tình cảm đáng trân trọng khi: "Giặc nước tan, anh về với lời nguyền"
Tiếc rằng do sự chia ly của CT, mà bao người lính trở về trong nuối tiếc khi "Gặp lại em, thuyền đã xuôi bến mới".
Tôi nghĩ anh lại ra đi nhưng mà anh thật sung sướng bởi anh có cả một gia tài tình yêu thửơ ban đầu:
"Tuổi Xuân thì, em đã trao trọn cả cho anh!".
Vậy thì có lưu luyến, có buồn đấy, nhưng cũng nên vì trân trọng cái tình xưa ấy mà mấy ai được hưởng đâu, tôi nghĩ anh HG càng cầu chúc
cho em được hạnh phúc lâu bền, vậy là anh đã xứng đáng là người hùng trong "Trăng Mắt em ta"
Bài thơ này hay, thay lời tạ lỗi cho nhận xét của anh trong mấy vụ thơ trước, tôi nghĩ vậy, không biết có phải ?