Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2011

NHỚ MỘT THỜI TRAI TRẺ

Ngày xưa em tuổi hai mươi
Vừa ngoan vừa đẹp hoa khôi nhất làng
Yêu em ngày ấy anh sang
Gặp em anh quý như vàng cầm tay.

                                     Tuổi trẻ tha thiết hăng say
                                     Tuổi già mới thấy tràn đầy tình thương
                                     Chung chăn chung gối chung giường
                                     Đêm nằm thủ thỉ tình thương tuổi già.

Hôm nào con cháu vắng nhà
Thì tôi vẫn cứ gọi bà bằng em
Trêu bà tôi thử gọi xem
Các con nghe được thêm phiền nó trêu.

                                      Nó bảo tình cảm hơi nhiều
                                      Ông bà mới thấy tình yêu tuyệt vời
                                      Tuổi già quý lắm bà ơi
                                     Tay bưng chén nước tay mời cái tăm.

 Đêm đông trời  rét căm căm
Trên chăn gối đệm đắp chung một mền
Gối chăn gối chiếu không êm
Gối nệm không mềm bằng gối đầu tay.

                                     Bà ơi nằm xích lại đây
                                     Gần nhau cho ấm đêm nay lạnh trời
                                     Giữ gìn sức khoẻ bà ơi
                                     Kẻo rồi bà lại bỏ tôi một nình.

Đêm nay tôi nói thật tình
Chúng ta phải sống hết mình vì nhau.

------------
Đây là bài thơ sưu tầm. Nghe nói bài thơ của một cựu chiến binh. BL thích bài thơ này. Có lần BL ngâm bài thơ nhân hội nghị người cao tuổi ở địa phương. Sau khi góp vui xong có một bác gái đứng lên ôm BL mà khóc nức nở. BL không hiểu, bác ấy bảo "...Vậy mà anh nhà chị đã bỏ lại chị một mình..." BL đã rất xúc động trong vòng tay đẫm lệ đó. Hội nghị yêu cầu BL ngâm lại bài thơ. Từ kỷ niệm ấy BL muốn biết quý danh của tác giả bài thơ. Vậy đề nghị ai là tác giả bài thơ hãy lên tiếng hoặc ai biết tác giả bài thơ xin chỉ giùm BL xin cám ơn trước.

CHẲNG LÀM TRAI

Mạnh mẽ, hào hoa ấy phận trai
Nhưng em muốn giữ mãi hình hài
Đón nhận tình yêu từ phái mạnh
Dẫu đổi ngàn vàng chẳng làm trai.

                          Tháng 8 năm 2004
                               BẠCH LIÊN

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

Bài hát theo yêu cầu

 Nguồn: Internet

Theo yêu cầu của anh Hoàng Giang, người muốn trải lòng qua ca khúc "Thời hoa đỏ" của nhạc sĩ Nguyễn Đình Bảng phổ thơ Thanh Tùng với sự thể hiện của nghệ sĩ ưu tú Thái Bảo, mời bạn đọc Trang Thơ bấm vào tên bài hát để qua Góc âm nhạc nghe ca khúc và biết thêm về hoàn cảnh ra đời của tác phẩm.

PS: Xin bổ xung thêm bài hát thứ hai theo yêu cầu của anh Hoàng Giang. Xin mạn phép được thay mặt bạn đọc và các thành viên trong Trang Thơ chúc anh Hoàng Giang có những khoảnh khắc hồi tưởng ấm áp. :))

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011

CẢM THÁN


Thân này ví đổi được làm trai,
Cũng hầu, cũng tước, cũng cân đai.
Cầm, kỳ, thi, họa, đao, cung kiếm,
Cơ nghiệp anh hùng, há kém ai!

11/9/2008
HNN

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

Chùm thơ của người lính chiến

Quê nhà

                         Tôi đứng lặng thinh nhìn xóm cũ
                         Bên tai vẳng tiếng mẹ hiền ru
                         Chỉ còn gốc khế chòm mai cỗi
                         Vẫn chịu hằn sâu vết đạn thù.

Rạch Giá, sau 30.4.75

*****
Xuân với lính

                         Mai vàng nở rộ đón xuân sang
                         Cờ đỏ tung bay rộn xóm làng
                         Bạc trắng mái đầu người lính chiến
                         Mùa xuân lửa đạn đã sang trang.

Xuân 1977

*****
Có em

                         Em là hoa
                                                  Là lá
                                                                   Là cành
                         Hương thơm ngào ngạt ngập đời anh
                         Nắng gắt mưa buồn có lá xanh
                         Nếu chẳng còn em trời lạnh giá
                         Có em hoa lá mãi liền cành...

*****
Chút kỷ niệm

                         Nhớ mãi không quên một nụ cười
                         Của cô thôn nữ tuổi đôi mươi
                         Ngang vai tóc chấm thơm mùi dứa (*)
                         Chiếc áo bà ba lộng nắng trời...

                         Đồng bằng sông Cửu Long, 1950
(*) lá dứa nấu nước có mùi thơm, thiếu nữ dùng để gội đầu

*****
50 năm trở lại

                         Gặp lại em gái tuổi 70
                         Từng là du kích tuổi đôi mươi
                         Trải bao khói lửa từ thu ấy
                         Mái tóc bạc nay đẹp tuyệt vời

Long Mỹ, Cần Thơ, 2000
Lê Bá Ước
Đôi lời về tác giả

 Đại tá Lê Bá Ước (bên phải) cùng vợ
về thăm chiến trường xưa
"Người lính già Rừng Sác làm thơ" người ta gọi ông như vậy. Ông nguyên là Trung đoàn trưởng Trung đoàn 10 Đặc công Rừng Sác Anh hùng, nguyên chính ủy Sư đoàn 2 Đặc công trong chiến dịch Hồ Chí Minh, đại tá Lê Bá Ước. Với chiến công lẫy lừng, vóc dáng gầy gầy, gương mặt sạm nắng, người ta tưởng ông chỉ biết đánh giặc và nghiêm nghị lắm. Thật ra ông là một người rất cởi mở, thân tình và dí dỏm. Ông viết văn, làm thơ và đều được giải. Quyển hồi ký "Một thời Rừng Sác" ngoài giải thưởng Văn học Trịnh Hoài Đức năm 2000, còn được đoàn cải lương Đồng Nai dựng thành vở "Dòng sông đỏ"(*) rất thành công. Kịch bản phim "Một thời Rừng Sác" cũng được Hãng phim Giải phóng đầu tư lớn nhất từ trước đến nay. Chuyện về ông thì nhiều lắm, chỉ cần gõ tên ông đã có rất nhiều đường link dẫn đến những câu chuyện về ông. Một gia đình thật đặc biệt với 2 liệt sĩ, 2 bà mẹ VNAH, 9 người con, rồi chuyện ông đi quyên góp tiền, tìm người thi công và bản thân đứng ra trông coi việc xây cất cho đến ngày khánh thành Khu đền tưởng niệm các Chiến sỹ Đặc công nước Rừng Sác và các Liệt sỹ huyện Nhơn Trạch.
Riêng với cá nhân tôi, ông không chỉ là một người anh hùng mà còn là một người bác giàu tình cảm, sống mẫu mực thủy chung, sau trước vẹn toàn. Xin chia sẻ với bạn đọc Trang Thơ một số bài thơ trong tập thơ "Trái tim người lính" gồm 75 bài thơ do ông sáng tác được nhà xuất bản Tổng hợp Đồng Nai phát hành năm 2005.
HT
(*) Vở cải lương Dòng sông đỏ: Tác giả Ngô Hồng Khanh, đạo diễn NSƯT Giang Mạnh Hà, Đoàn Cải lương Đồng Nai biểu diễn 2000. Vở diễn được ghi nhận là một điểm sáng của cải lương trong chiều hướng đưa chất sử thi anh hùng một cách rất hòa nhịp với ngôn ngữ diễn tả của cải lương. (Nguồn chú thích: xaluan.com)

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

Lời chúc


Nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11 năm 2011 BL xin gửi tới những ai trong bạn đọc Trang Thơ đã và đang được vinh dự là thầy, cô giáo trên mọi lĩnh vực trong xã hội: có sức khoẻ dồi dào, hạnh phúc trong cuộc sống và tràn ngập niềm vui, niềm tự hào về nghề vinh quang vì sự nghịệp trăm năm trồng người cho Tổ Quốc Việt Nam yêu qúi của chúng ta, đồng thời tích cực hơn nữa góp phần làm cho Trang Thơ của chúng ta ngày càng thêm sinh động và đáng yêu!
Bạch Liên

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

THÔI  NÔI  ÔNG  NGOẠI


Con cháu ngoại tôi
Vừa tròn một tuổi
Trông mặt , trông mũi
Thấy chẳng giống mình
Nó  thì  xinh  xinh
Mình  thì  già khú .


Khéo thay Bà Mụ
Nặn dáng , vuốt hình...
Thi thoảng cố tình
Cấu  nó một  cái
Làm  nó  sợ  hãi
Khóc ré đôi  câu
Cái  mặt  dàu  dàu
Chạy kêu : ông nh...ại !


Răng mới bốn cái
Cứ  đòi  ăn  cơm
Thịt gà , cá , tôm ...
Phải giành bằng đủ
Mẹ  nó  cho  bú
Thì cắn “ tí ” chơi
Đánh đít  thì  cười
Ngỏn ngà , ngỏn ngoẻn .


Con này lắm chuyện
Hay túm “ tí ” bà
Rồi  hét  váng  nhà :
Tí  ơi ! Tí  ởi ...
Bà  ngoại  át  vội
Bằng câu mắng đay :
- Ông cháu  nhà  mày ,
... Công ty  Toàn Lợi !


Câu  thơ  viết  vội
Kẻo  bà  nó  hờn
Ông , cháu nhơn nhơn
Cùng cười  phe  phé
Mặc kệ  bố  mẹ
Ông , cháu cùng vui
Ý  nó  bảo  tôi :
- Thôi  nôi  ông  Ngoại !



                        Hà nội – Đông 2011
                   HOÀNG GIANG

Viết về những tác phẩm tôi yêu

Hàn Mặc Tử
Thương người xưa gọi bán trăng,
Để cho chú Cuội,chị Hằng lênh đênh.
Mà không nỡ bán cuộc tình,
Mặc cho thế thái,nhân tình đảo điên.
*** **** ***
Trần Tiến
Chàng trai yêu cô gái,
Đi tìm lá diêu bông.
Cô gái vội lấy chồng,
Lời ca buồn muốn khóc…
*** **** ***
Phú Quang
Em ơi,Hà nội phố,
Trầm mặc cuối chiều đông.
Se sắt tiếng dương cầm,
Nao nao lòng lữ thứ.
*** **** ***
Tố Hữu
Đầu xanh nay đã hoa râm,
Bùi ngùi tấc dạ,gọi thầm: Bầm ơi!
Nước non giờ đã yên rồi,
Nơi xa Bầm chắc vẫn ngồi nhớ con...
*** **** ***
Giang Nam
Đôi mắt đen tròn,thương quá thôi,
Khúc khích hôm nao tiếng vui cười.
Giặc bắn em rồi,tim đau xé,
Lòng anh chết lặng nửa con người...
*** **** ***
HNN
18/11/2011

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Đóa hoa

 Nguồn ảnh: Internet

Một người bạn nước ngoài
Tặng tôi bó hoa
Chỉ xin nhận lại nụ cười
Xin được nhìn thấy tôi vui.

Tôi bỗng giật mình chua xót
Suốt ngần ấy năm trời
Yêu anh.- Chưa một lần được tặng
Dù một nhành hoa!

Bây giờ anh ở xa
Tôi cũng qua thời say đắm
Nỗi nhớ như là tia nắng
Tắt dần cùng hoàng hôn.
Chỉ có cánh cửa tâm hồn
Khép lại như hoá đá…

Hỡi người bạn nước ngoài xa lạ
Cảm ơn lòng tốt, cảm ơn anh!
Một đoá hoa và chút lòng thành
Anh nhắc về một thời thiếu nữ,
Dù tình yêu của tôi không còn nữa
Vẫn xin nhìn thấy nụ cười
Xin được nhìn thấy niềm vui
Từ một trái tim khô héo.
Bích Liên
(Hà nội 1990)

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

TỰ BẠCH TÌNH



Trái tim yêu dẫu đầy,
Nhưng hai bàn tay trắng.
Nợ cuộc đời nhiều lắm,
Biết bao giờ trả đây.

Khi người tỉnh,ta say,
Lúc người say,ta tỉnh.
Đường trần không dễ tính,
Mấy ai lần đến nơi.

Đi cuối đất cùng trời,
Tránh làm sao cho nổi.
Lưới tình giăng khắp lối,
Bẫy tình gài muôn nơi.

Xin cất bớt cho Đời,
Những cuộc tình gẫy đổ.
Xin giấu hộ cho Người,
Những mối tình đã lỡ.

Chưa vào yêu cứ ngỡ,
Trời tình đầy hương hoa.
Bước vào yêu mới rõ,
Biển tình đầy phong ba.

Xin uống cạn cùng Người,
Ly rượu tình dang dở,
Để say mãi với Đời,
Những mảnh tình vụn vỡ.

Lời yêu không dễ tỏ,
Thuyền tình đâu dễ qua.
Trái tim còn để ngỏ,
Đợi chờ khách tài hoa


12/9/2001

H.N.N

Con sóng bạc đầu

 Nguồn: Internet

Con người có thể sống
Khi không còn tình yêu?
Tôi tìm về biển rộng
Băn khoăn một buổi chiều.

                                        Ngàn con sóng bạc đầu 
                                        Xô lòng tôi ào ạt,
                                        Xoa dịu nỗi buồn đau
                                        Biển cho làn nước mát.

Giống như là nước mắt
Cái vị mặn biển khơi,
Giống như là sự thật
Sóng thường xô ngã người!

                                        Làm sao có thể vui
                                        Khi lòng người đã khác,
                                        Anh đã quá xa xôi
                                        Để tôi thành đói khát.
Bích Liên

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

RỬA ỐC


Biển chạy dài bát ngát,
Sò ốc đã đầy tay.
Em quỳ trên bãi cát,
Rửa sạch từng con đây.

Nước hay dòng suối nhỏ,
Lách qua giữa khe tay.
Ồ! Giống như làn gió,
Lùa nhẹ trong khóm cây.

Chú ốc này đẹp quá,
Cao vút tựa tháp canh.
Mở từng ô cửa sổ,
Có cầu thang chạy quanh.

Còn vỏ sò này nữa,
Sóng gợn thành đường vân.
Màu hồng - hồng ánh lửa,
Xen màu trắng – trắng ngần.

Em quỳ trên bãi cát.
Rửa từng con ốc xinh.
Biển chẳng ngừng ca hát,
Mắt em cười lung linh.
Hè Trà Cổ 1970

QUA RỪNG


Hành quân qua rừng vắng,
Giữa buổi trưa hè nắng.
Róc rách suối chạy dài,
Thác tuôn dòng nước trắng.
***
Gió lùa cánh hoa vẫy
Xào xạc lá rừng lay,
Mắt dõi con chim nhảy,
Ríu rít trên nhành cây,
***
Trên đường ra trận địa,
Tạm nghỉ chút nơi đây.
Ôi trăm tình vạn nghĩa,
Đượm hương rừng thơm bay.
***
Quê hương ơi! Quê hương,
Rộn tiếng hát tiền phương
Ngắt một đóa hoa nhỏ,
Ta lại vui lên đường.
Vĩnh Yên 1969

Một Lần Gặp Xuân Diệu

Nhà thơ Xuân Diệu
Hè 1970, tôi cùng một người bạn đến gặp nhà thơ Xuân Diệu tại nhà riêng, hành trang mang theo là 3 bài thơ: Trăng, Rửa Ốc, Qua Rừng, cả ba bài đều được phê một lỗi nặng: phản động. Bây giờ nghĩ lại, thấy mình cũng hơi gan. Ấy vậy mà Xuân Diệu lại vui lòng tiếp chúng tôi. Thật “điếc không sợ súng”, tôi trình bầy với nhà thơ là muốn được ông góp ý để gửi bài cho Báo (vì lúc đó, tôi muốn có tiền nhuận bút chứ không phải muốn nổi danh gì đâu). Xuân Diệu bảo tôi tự đọc cho ông nghe chứ ông không muốn xem bằng mắt. Tôi đọc bài thứ nhất “Trăng!” Sau khi xong khổ thơ đầu, nhà thơ gật gù khen: “Hay lắm!". Sang khổ thứ hai, Xuân Diệu vẫn lim dim mắt gật gù…Tôi phấn chấn đọc tiếp…nhưng đến khổ thứ tư, nhà thơ vụt nói lớn: “Không được, sao lại xui thuyền vượt tuyến, phản động, phản động”, rồi ông bảo tôi tiếp tục đến hết bài. Sau đó, ông giải thích cho tôi biết vì sao ông nói thơ tôi phản động: “Nếu cái lá, con chim bay vào Nam thì không sao, nhưng con thuyền thì không được vì trên thuyền có người mà người bỏ vào Nam là phản bội miền Bắc, như thế là phản động.”
Hôm nay, xem “Huyền Thoại Về Những Con Tàu Không Số”, tôi chợt nghĩ, nếu như giờ phút này mà đọc “Trăng” cho nhà thơ nghe để xin ý kiến, không biết Xuân Diệu có “khen cho con mắt tinh đời” hay lại vẫn gán tội phản động vì để lộ bí mật quốc gia? Còn tôi, xin ngàn lần cảm ơn nhà thơ đã cho tôi một buổi gặp gỡ thân tình ấy.
Cũng hôm nay, tôi xin gửi vào Trang Thơ ba bài thơ mà Xuân Diệu phê phản động, “Trăng” thì tôi đã nói rồi, còn lại hai bài kia tôi muốn để mọi người chỉ ra phản động ở chỗ nào, có đúng như nhà thơ phê không nhé.
03/11/2011
HNN

TRĂNG

Trăng sáng hiền hòa,
Biển rộng bao la.
Vàng gieo ngấn nước,
Dạt dào sóng ca.

                          *** ***
                          Ngoài xa trùng khơi,
                          Ngọn đèn sáng tỏ.
                          Như con mắt nhỏ,
                          Canh giữ biển trời.

                                                       *** ***
                                                       Nhìn thấy không trăng,
                                                       Nhẹ lướt xuôi dòng.
                                                       Thuyền ai êm ả,
                                                       Gió lộng buồm căng.

*** ***
Về đâu thuyền ơi,
Mênh mang nước trời.
Vào Nam thuyền nhé,
Cho ta gửi lời.

                          *** ***
                          Vằng vặc trên cao,
                          Thành Đồng Đất Mẹ.
                          Đêm nay có lẽ,
                          Trăng soi chiến hào.

                                                       *** ***
                                                       Gió mây nâng cánh,
                                                       Trăng sáng dẫn đường.
                                                       Giăng buồm vượt biển,
                                                       Ta về quê hương.
*** ***
Hè Bãi Cháy 1968

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

Nỗi nhớ chơi vơi

 Nguồn ảnh: Internet
Đã bao lần đến với biển reo vui
Đếm con sóng trong chơi vơi chiều thẳm
Sao lần này về với lòng biển rộng
Em thấy hồn xáo động, bâng khuâng.

Có phải trong làn nước trắng ngần
Có vị mặn muôn đời chắt lọc?
Có phải trong mình trai giấu ngọc
Nên suốt đời trai lặn đáy sâu?

Ở đây, nơi con sóng đuổi nhau
Vỗ ào ạt, xô bờ, tung bọt trắng
Trên bãi tắm đầu hè thưa vắng
Tiếng gọi bạn lòng bỗng vang động trong em.

Người đời quen đánh giá thấp hèn,
Khi bất chợt nhận ra mình lúng túng.
Một thoáng bên nhau cả đời chịu đựng
Thói “đặt điều”, tạo dựng của nhân gian.

Đi về đâu ơi con sóng lang thang
Cứ vồ vập, vỗ về nhau - Lạ thế!
Như khát vọng cồn cào trong ngực trẻ
Gọi em về…một nỗi nhớ chơi vơi.

Tiếng gọi em mãi mãi chẳng thành lời
Nhưng em biết suốt đời còn đọng lại
Như vị muối nước biển còn mặn mãi
Như bãi tắm dưới nắng chiều thoai thoải
Đón chân người sẽ trở lại nơi đây
Để được lãng quên bao gian khó tháng ngày
Sống với thiên nhiên dịu hiền, phóng túng.
Thu Hà