Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ Trung Việt. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ Trung Việt. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

Nhớ Bạn Trung Việt

Buổi sáng lạnh      
mùa Đông Ba lan



...Buổi sáng lạnh mùa Đông Ba lan 
Vùng núi Sôlina.
                 Ánh băng phản chiếu trên mặt hồ tuyết trắng
Trong ánh mặt trời dịu dàng, bước chân ai bên tôi im lặng
Điệu nhạc... 
                   nụ cười...
                                    lắng đọng không lời
Ôi Balan... 
           Năm năm... 
                              Một phần của đời tôi
Sao tôi cứ mãi nhớ về cái buổi sáng lạnh Mùa đông ấy...
                                  &
Nhớ Warszawa một ngày tôi đến
Sương trắng đâu? chỉ thấy nắng tràn trên những ngọn bạch dương
Lần đầu tiên đi xa. Tôi thấy mình lạc vào miền đất lạ
Bàng hoàng, tưởng  đang bước vào trang chuyện Andexen
                                          &
Nhớ Ba lan  năm mùa Thu  vàng đã qua đi
Những hàng cây như tranh Lê vi tan, những công viên rụng đầy lá đỏ
Những con đường thênh thang, những tấm lòng rộng mở
Tôi đi
                 mà thẳm sâu trong lòng 
                                                           là nỗi cô đơn
                                       &
Tôi nhớ Stegna. Cánh hải âu trên bờ Bantich xa xôi
Biển xám lạnh.
               Mùa Đông đầu tiên,
                              Những cảm giác buồn vui lẫn lộn
Không khí ấm cúng 
                tiếng nhạc Trịnh công Sơn đượm buồn trong những căn nhà gỗ
Mùi của biển, lá thông, mùi bếp Ba lan là lạ..
                                 Tất cả còn đây, như  vừa mới  hôm qua...
                                        &         
Những mùa Xuân bãi cỏ nở đầy hoa
Những mùa Hè nồng nàn. Mùa Đông cảnh vật chìm trong màu tuyết trắng
Nhớ dòng sôngVisla... Bemowo
                                   đại lộ Gordzewski
                                                    quán ăn nhỏ bên đường một chiều tôi đến
Trò chuyện bâng quơ với người bán hàng vui tính
                                                    và ngày hôm sau tôi đã trở về Nhà.
                                          &
Những người Bạn phương xa nay đã ở góc trời nào
Có biết chiều nay tôi nhớ về chốn cũ
Warszawa... Ba lan...  
                   Một quãng đời tôi –
                             Ngôi nhà của Bạn đã thành miền Đất Nhớ
Dù ai biết ngày mai ta có dịp trở về?
                                                                                            
                                                   KST. Hai mùa đông
                                                        1987 - 1999



Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

NGÔI SAO PHƯƠNG BẮC

 Nguồn: Internet
..."Sao Hôm đã khuất
Giông tố cũng qua rồi
Trên bầu trời
Bỗng sáng long lanh
- ngôi sao phương Bắc

Nhưng biển xanh
Vẫn mênh mông sóng bạc
Và ngôi sao nhỏ bé lấp lánh kia
Cũng chẳng phải là niềm hy vọng vững bền..."

***
 Nguồn: Internet

Phút chia tay cũng chẳng bao xa lần đầu gặp gỡ
Đoàn tàu lại chở Em về nơi phương Bắc xa xôi
Chỉ có thế thôi, nhưng từ đó mỗi đêm hè nhìn chòm Đại hùng lấp lánh
Lòng ta như lo âu vì một nỗi bồi hồi...

Ngôi sao bầu trời phương Bắc
Như mắt em cũng long lanh và xa vời
Lần chia tay đầu tiên cũng là vĩnh biệt
Mà day dứt khẽ trong ta, ngôi sao vẫn lấp lánh nơi chân trời

Anh biết với Em, Anh chỉ là làn gió thoảng
Như biết bao làn gió khác giữa biển đời
Mà Em nào biết tim Anh như mặt hồ im lặng
Ngọn gió Em đã dậy sóng hồ rồi!

Anh biết với Em, Anh chỉ là làn gió thoảng
Và thời gian trôi ngọn sóng trên hồ cũng sẽ dịu đi
Sóng dịu đi, phương Bắc, ngôi sao soi xuống hồ lấp lánh
Ngọn gió nào trong ta lại kể chuyện cũ thầm thì...

Ngọn gió ấy đã qua rồi, có nên tiếc mãi?
Vi vu vi vu, mọi việc rồi sẽ trôi qua
Có chăng chỉ là trong trái tim ta
Lại một lần tắt đi niềm hy vọng!

Như con thuyền cô độc
Lênh đênh giữa biển đời
Mỗi lần thấy lấp lánh chân trời một vì sao vẫy gọi
Lại một lần hy vọng lại nhẹ lên
Rồi gió chẳng thuận buồm, lại một lần lạc bến
Sóng phũ phàng lại sẽ chao đảo lòng thuyền!

Em - ngôi sao phương Bắc sáng long lanh hạnh phúc
Chẳng phải niềm vui của ta đó hay sao?
Mong cho ngôi sao ấy sáng long lanh không bao giờ tắt
Dù nỗi buồn cô đơn có nhắc lại trong ta những kỉ niệm buổi nào!...

Còn hạnh phúc của ta là niềm tin ở những trái tim chung thủy
Dù trái tim ta vẫn thủy chung và vẫn lẻ loi...
Hạnh phúc của ta có cả trong tuyệt vọng của tình yêu thầm lặng
Như ngọn gió bâng khuâng tha phương giữa biển đời...

Hạnh phúc của ta là niềm vui được thấy tình yêu trong trắng
Dù tình yêu kia chẳng phải để cho ta
Có ai tin hạnh phúc vẫn đến, bao la
Dù trong lòng ta đã thầm nói với Em lời vĩnh biệt!

Bầu trời mùa hè - Ngân hà mênh mông
Ngôi sao phương Bắc sáng long lanh tha thiết
Biểu tượng rực cháy của Hạnh phúc, Tình yêu và cả những khổ đau...
Vĩnh biệt Em! Anh đi tìm ngôi sao nơi chân trời xa khác
Trên biển bao la giông tố réo gào...


ĐTV (đầu những năm 1970)

---
Sắp tới ngày giỗ Bạn lần thứ 8... nhớ!!!

Thứ Ba, 16 tháng 8, 2011

Chúng tôi

ngồi trên cao
 


'
'Chúng tôi ngồi trên cao
Sung sướng như thiên thần
Biển thì thầm dưới chân
Mặt trời chiều dần xuống...''
Hai Nơ

______________________


Tôi đứng trên cao khi bóng chiều dần xuống
Mặt trời đang rơi vào lòng biển xanh
Biển lặng dưới chân. Những con sóng
                                                           rì rầm thủ thỉ
Ở đây chăng, những niềm vui thiên thần?
                          &
Và ở đâu nơi chân trời xa, niềm vui bé nhỏ của tôi 
Nơi đây chỉ có nỗi buồn tôi mang theo 
                                                           đến bên bờ cát
Để biển cả như mênh mông hơn 
            những cánh buồm thêm mỏng manh xa lắc
Và hoàng hôn trên biển hôm nay 
                                   thêm trầm lắng nỗi lòng ai!
                            &
Những tảng đá ven bờ nằm im lặng đến muôn đời
Nghe tiếng hàng thông thì thầm mãi hát
Tất cả những gì ở nơi đây, như san sẻ với ai,
                             làm tăng thêm niềm hạnh phúc
Và những nỗi buồn càng dàn trải đến tận cùng...
 
                            &
Em đang ở xa kia, nơi hàng cây rực rỡ nắng vàng
Niềm vui của Em thật giống những tia nắng đó
Còn nỗi buồn tôi là hoàng hôn trên biển cả
Là những đợt sóng khi ào ạt xô bờ, 
                                          lúc mòn mỏi trào dâng...



                                                                        Đồ Sơn 1980
                                                        KST                       

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

POMAHC (Romance)

                     ......."Dù tình yêu có tự trái tim ta
                    Dù em chỉ là người đầu tiên khơi tình yêu bốc cháy
                    Ai có thể không tin điều đơn giản ấy
                    Em - Mặt trời của lòng anh" ......
(NS)

 
POMAHC
Đỗ Trung Việt

Trước kia ta đâu có cảm giác này
Cái xao xuyến của những đêm trăng một mình đứng gác
Niềm vui tràn đầy lòng người, trước bầu trời mưa tan, trong vắt
Và của bình minh huy hoàng, vạn vật như giữa giấc mơ.

Lại trở về ta những kỉ niệm tuổi thơ
Xúc động mà êm đềm, ôi tiếng hát của cái thời quá đẹp
Cũng những cảm xúc ấy thôi, mới hôm qua đây thiếu em, anh không biết
Mà giờ đây thiên nhiên như bừng giấc dưới mặt trời
Như dòng sông mênh mang nước xiết
Ta hiểu rằng mình đang yêu!...

Thầm yêu em, dù em không hề biết
Và đôi mắt kia chỉ nói quá ít lời
Nhưng ta hiểu hơn ai và hơn bao giờ hết
Cội nguồn của ánh sáng diệu kì kia
Của niềm vui lâng lâng kia
Và của những kỉ niệm tuổi thơ bỗng đẹp thêm lên kì lạ
Của niềm tin ở trái tim con người trước tình yêu ngây thơ trong trắng quá
(Dù giờ đây, bên niềm vui còn có cả những nỗi buồn)
Chính là nụ cười nơi đôi mắt em
Bởi tình yêu ta là tất cả những gì trong lành của tuổi trẻ
Tinh yêu ta được tô đẹp bằng màu xanh của con đường mà ngày nhỏ
Với niềm vui vô tư chúng mình từng đi qua
Ngày ấy...chưa biết em, ta yêu bầu trời đầy sao
Và tưởng có các nàng tiên trong truyện cổ
Bây giờ...vẫn cảm xúc trong lành khi nhìn bầu trời sao đó
Mà nàng tiên trong truyện lại là em...

Người ta nói: tình yêu có tự trái tim mình
Mà em chỉ là người đầu tiên khơi tình yêu trong anh thức dậy
Không! Chính em đã mang lại cho anh ánh sáng trong lành ấy
Thứ ánh sáng làm trái tim bốc lửa mà tâm hồn thêm trong sáng êm đềm
Làm sao có thể không tin điều đó được
Khi nhìn vầng trăng anh cũng thấy ánh mắt em!
(1971-1972)

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

Những gì Cuộc đời để lại Trong tim ta. Thơ Trung Việt

Những gì
 Cuộc đời để lại
       Trong tim ta






'' Tæ quèc b¾t ®Çu tõ ®©u ?..'' ( Thanh kiÕm vµ L¸ ch¾n )
____________________________________________

Những gì cuộc đời để lại trong tim ta
Chắc hẳn bắt đầu từ lời ru ngày xưa của Mẹ
Từ bức tranh trong cuốn vở học trò
                                             mái trường tuổi thơ
                                                                    mầu hoa phượng vĩ
Những mùa thi
                     Mùa chia li
                                       kì nghỉ hè cuối cùng
                             &
Ta lớn lên đi khắp những con đường
Của đất nước chiến tranh , đói nghèo , vất vả
Những thử thách khi tuổi đời còn rất trẻ
Tuổi mười bốn , mười lăm ..
                           từng kỉ niệm đâu còn nhớ nữa
                                                  mà những dư âm còn mãi theo ta
                            &
Trong tim ta cuộc đời để lại những gì   .?.
                                                           Một chuyến tàu xa   
Những người bạn chia tay trên sân ga bàn tay xiết chặt
Ngọn lửa thương yêu lặng lẽ cháy trong đôi mắt
Những cuộc chia tay không hẹn trước ngày về
                           &
Cuộc đời
          Đó là một tiếng đàn trầm ngâm giữa chốn rừng chiều
Khói thuốc nặng bay đậm đà bên lửa trại
Người lính trẻ trầm ngâm nhìn ngọn lửa
Tưởng màu phượng đỏ cố đô
                         
                         &  
Cuộc đời
      Đó là những phiên gác lắng sâu , trời không một vì sao
Những lúc lặng lẽ đón giao thừa bên nòng súng thép
Là sấm chớp gầm vang
                                    Giữa đường hàmh quân
                                                                cơn mưa rừng đổ sập
Là những buổi hoàng hôn
                                     Nhìn ráng  chiều đỏ rực trên đê cao 
  
                             &

Cuộc đời
     Đó là cảm giác choáng ngợp , hào hùng
                                     khi qua lớp mây bay
                                         đồng bằng bỗng trải rộng dưới chân
Những tháng bảy heo may
                                      mặt biển điên cuồng trong cơn bão
Những khi đứng trên đỉnh cao
                                                       Yên tử - Ba vì - Tam đảo ...
Phóng tầm mắt ra chân trời
                           nhìn Hồng hà  , Lục đầu giang
                                     tưởng đâu đây còn  vang vọng
                                           tiếng reo hò thắng trận của cha ông   

                                      &

Cuộc đời
       Đó là một tình yêu như tiếng sét  giữa trời
                                      hay như làn gió thoảng qua tim
Một sớm Chủ nhật đẹp trời
                                      Câu hát nào bỗng nhắc lại trong ta
                                                                 câu chuyện tình xưa cũ   
Là những ngày phép vội vàng
                                     cảm giác xốn xang đầu tiên
                                                                       đến giờ ta vẫn nhớ 
Là những nỗi buồn  ,  những vết lòng
                         '' muốn xoá nhoà phải mượn tháng năm..''  ( ** )
                                     &

Và cuộc đời để lại gì trong ta
                                       Một đôi mắt dịu hiền
Có gì cảm thông.mà sao  âu yếm  , đượm buồn , sâu thẳm
Làm một ngọn nắng mùa thu trên hàng cây quen trước nhà
                                                          cũng đọng thành Kỉ niệm
Để lại một vết đau sâu lắng , nhẹ nhàng ,
                                                    sẽ theo ta đến suốt cuộc đời.

                                    &   
.Và những gì cuộc đời sẽ còn để lại trong tim  ta ? ..
                               
                                   &
Thời gian qua đi...
         Những gì còn lại trong tim ta
                        đó chính là Vẻ đẹp và ý nghĩa của Cuộc đời này
Khi mà
         Những hình bóng xa xưa
                           Gương mặt thân yêu
                                            Đôi mắt dịu hiền
                                                         đã dạt trôi trong Quá khứ
Ta mang theo trong tim
             Tất cả những gì của Hôm qua - Hạnh phúc và Giông  tố
Vẫn dang rộng cnáh tay đón chờ
             Cả những Hi vọng và Bất ngờ
                           Trong  Niềm tin  và  Bão táp  của  Ngày Mai

        
                                                                        KST 1980

Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011

Tiếng vọng. Trung Việt


 Tiếng vọng

T
        Đó là những âm thanh của cuộc đời
                   âm vang trong tâm hồn con người
Như những nốt nhạc âm vang trong lòng cây đàn
Như tiếng gọi của gió,
                   của cây kèn săn,
                            của thác đổ và núi lở
                                âm vang trong thung lũng
                                       giữa những đỉnh núi uy nghi.
Thời gian trôi...
Sẽ đến một ngày
Cây đàn cũ không đáp lại tiếng gọi
                                         của dây đàn nữa!
Những đỉnh núi bị sói mòn không đáp lại nữa rồi
                            những âm thanh của dòng thác đổ !
Và tâm hồn con người
                  giống như những đỉnh núi bị sói mòn
                            giống cây đàn xưa cũ
                                chẳng còn rung lên nữa
                                    những âm thanh của Cuộc đời!

Thì chính Cuộc đời, khi ấy lại âm vang !

                                                                                     KST

    KST  là bút danh của anh Đỗ Trung Việt (1951-2003). Anh làm thơ từ khi còn là cậu học sinh Khoá 3 Trường VHQĐ Nguyễn Văn Trỗi, cho tới những năm trở thành sỹ quan  phục vụ trong quân đội.
    Thơ của anh không nhiều chừng gần ba chục bài, và tất cả đều xuất phát từ sự thôi thúc của cảm xúc nội tâm mong muốn trải lòng với bạn bè. 
    Trung Việt tốt nghiệp TS KHKT ở Ba Lan thập kỷ 90 thế kỷ trước và là Đại tá QĐNDVN.
   Chúng tôi - những người bạn gần gũi của anh, rất hân hạnh giới thiệu Thơ Trung Việt với bạn đọc Blog "Trang Thơ".
               Tuấn Linh