Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Quang Trung. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Quang Trung. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2015

Đầu Xuân- đọc thơ thi hào Nguyễn Du

Nhân vào dịp Xuân mới, đưa bài này lên để chúng ta xem lại cho vui




 Đối tửu - 對酒
Nguyên văn chữ Hán

趺坐閒窗醉眼開,
落花無數下蒼苔。
生前不盡樽中酒,
死後誰澆墓上杯。
春色霑遷黃鳥去,
年光暗逐白頭來。
百期但得終朝醉,
世事浮雲真可哀。
Phiên âm Hán Việt

Phu tọa nhàn song túy nhãn khai,
Lạc hoa vô số há thương đài.
Sinh tiền bất tận tôn trung tửu,
Tử hậu thùy kiêu mộ thượng bôi?
Xuân sắc niệm thiên hoàng điểu khứ,
Niên quang ám trục bạch đầu lai.
Bách kỳ đãn đắc chung triêu túy,
Thế sự phù vân chân khả ai.

Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012

Chuyện tình Cỏ may

Bài thơ được viết trong một ngày bất chợt gặp loài cỏ dại có tên là Hoa Cỏ may, chợt liên tưởng đến câu chuyện cổ tích về loài hoa này mà viết thành, tặng các bạn đọc chơi cho vui.
*

"Hồn anh như hoa cỏ may
Một chiều gió cả bám đầy áo em…"

Nguyễn Bính

***
*
Chuyện kể ngày xưa có một loài hoa dại.
Gọi tên em bình dị - Hoa cỏ may.
Cánh nhỏ mong manh, nắng sớm, gió dâng đầy,
thân cỏ liêu xiêu, dập dờn chiều nẻo vắng .
Từ lối nhỏ quanh co, hay góc vườn thầm lặng
trải rộng ven đê, hay thấp thoáng những chân đồi
khắp cả những nẻo đường
                       ngang dọc quê hương tôi
có những bông tím nhỏ
                 giăng giăng những đêm hè mộng mị.

Loài cỏ dại ẩn chứa bao tình ý!
Kể về câu chuyện tình buồn như mây nước đầy vơi.
Đất nước tôi.
Thời nào cũng có muôn vàn những câu chuyện cổ tích
Kể về các chàng trai ra đi
và những cô gái đợi chờ.
Tổ quốc tôi ít khi ngưng chinh chiến
Những xóm làng ít khi không có mùi tro than
Và dân quê tôi không ít những tháng năm
Cái đói xót lòng đẩy xô thêm ly biệt.

Có cô gái yêu chàng trai thắm thiết
Họ kết thành đôi như muôn thuở những tình yêu
Hạnh phúc mong manh không gánh nổi cột nhà xiêu
cơm áo gạo tiền buộc chàng trai ra đi để vợ hiền ở lại
Người đi sao cứ đi, đi mãi
Để người đợi chờ thương nhớ chẳng hề nguôi

Có những hòn Vọng phu đứng mãi ở bên đời
Chờ đợi tình yêu trong mỏi mòn, khắc khoải
Ở đâu đây cũng có những hòn Trống, Mái.
Giữa hoang sơ thành đá cũng cam lòng
Có những tình yêu biến thành núi thành sông.
Nguyện chung tình để bên nhau mãi mãi.

Chuyện cỏ may lại biến thành loài hoa dại
Để đi tìm hạnh phúc vốn mong manh
Đất nước tôi mỗi mầm cỏ lên xanh
Đều trăn trở kiếm tìm điều bình dị

Người xưa nói gì trong muôn vàn tình ý?
Ngợi ca lòng thủy chung hay chua chát cảnh đói nghèo?
Có điều gì trong những thôn xóm vắng teo?
Huếch hoác vắng chỉ còn ông bà già ở lại.
Có bao nhiêu cô gái
Không muốn biến mình thành cỏ may
Mà ham mê đua đòi chạy theo ảo mộng
Chịu lấy chồng tha phương để thoát phận đi cày!

Điều trăn trở nhỏ nhoi từ câu chuyện cỏ may
Sẽ trôi tuột vào lãng quên của một thời nhộn nhạo.
Có một niềm tin rằng nếu vượt qua dông bão
Giá trị tinh thần của ông cha sẽ mãi mãi vững bền.

Nhưng chiều nay ta không thể nào quên.
Lòng xao xuyến gặp một miền cỏ dại
Thương quá mây bay vào một ngày nắng quái.
Có những bông cỏ may man mác rợp trời chiều.

2012
(Cùng đăng trên Blog TQtrung)

Thứ Hai, 23 tháng 7, 2012

Lẳng lặng mà nghe...

BỨC TRANH 


Mưa
Rắc sợi bạc
giăng giăng ngoài ô cửa,
im lặng ,
Rừng bạch dương,
tối sẫm màn đêm.

Những phím đàn
im lìm vào giấc ngủ,
nho nhỏ chùm hoa hòa thảo
ủ rũ rúc vào nhau,
Lịm tắt tiếng ngân nốt nhạc cuối cùng.

Quầng sáng mờ ảo,
Dư âm
Bản “Sonata Ánh Trăng” *
ngập ngừng lật trang sách nhỏ, …

Chênh vênh những dòng thơ,

Như …
còn dang dở
một mái tóc đen
lượn sóng mượt mà,

Như …
vừa khép lại
một đôi mắt nhung huyền,
buồn sâu thăm thẳm..

Như …
có một CON NGƯỜI
Vội đi…
Bỏ quên đâu…
Một tẩu thuốc ngậm môi

Đêm sâu,
mơ màng …
dịu dàng hơi thở nhẹ.
Thu đến…
Thu đi…?

Trong khuya vắng
Vần thơ ai **
Đọng lại ,
Chỉ nơi đây,
mãi mãi…
một khoảnh khắc này.

Tuấn Linh 08/2011

HỌA THƠ TUẤN LINH


Nắng
Rót lửa hồng
Chang chang trên mái tôn
Ồn ào
Vườn Hồng đào
Sáng bừng ngày mới.

Tiếng động cơ
Xóa tan những giấc mơ
Lảo đảo những vai gầy về chợ
không một lời ca thán
lặng yên muôn thuở dân tôi

Bóng đêm tối thui
đọng lại
Bản hùng ca chiến thắng
vừa hát lúc chiều đã vội vã quên.

Hừng hực những vần thơ

viết
về những ngày lửa cháy
những chiếc đầu lâu
tắt lịm tiếng cười
viết
về những người con gái
một thời hăng hái
lăn lóc Trường sơn
Và bây giờ
mỏi mòn
trông đợi một đứa con không cần bố
để tuổi già
không cô đơn
Những đôi mắt bồ câu
Những đôi môi hồng nồng cháy
Còn đâu?

Xuân đã qua
Xuân có còn ở lại?
Trong khuy vắng
Vần thơ ai
Đọng lại
Chỉ nơi đây
Còn mãi
Những khoảnh khắc
Đắng cay
cho những ai
yêu một lý tưởng
Tràn đầy.

Trần Quang Trung 20/7/2012

HỌA THƠ
Thu
      dứt chiếc lá
                        lặng thầm trong khuya vắng.
Bầu trời
             đêm ẩn hiện
                                một vì sao hôm.


Lặng lẽ, cô đơn
              người hoạ sỹ
                          thu mình trên bức tranh tường
                                     cố vẽ cho xong hình chiếc lá.

Sớm mai đây
         mùa đông về vội vã
                  bên khung cửa sổ nhìn ra,
Cô bé chợt vỡ oà:
                  chiếc lá cuối cùng
                                     chưa vội rời xa...

(Thu Hà phụ họa bài thơ "Bức tranh" của T/G TL dựa theo truyện ngắn "Chiếc lá cuối cùng" của nhà văn Mỹ O. Henry)

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

Hoài niệm Bằng lăng

Hà Nội đang vào mùa hoa Bằng lăng nở. Rất nhiều người yêu Bằng lăng và cũng không ít những kỷ niệm xưa cũ tràn về mỗi khi Bằng lăng nở tím những góc phố thân quen, tôi cũng vậy.
Không biết nên chuyển tải những cảm xúc của mình thế nào khi gặp những cánh hoa tím rớt đầy hè phố, bèn mạo muội viết vài dòng để bày tỏ nỗi lòng, lời thơ không kịp trau chuốt, lại được các bạn động viên những lời quý báu, thật cảm động, bởi vậy xin chuyển về đây như một món quà tặng các bạn yêu thơ với tất cả lòng quý mến! Và bởi có đôi chỗ ý thơ dành cho kỷ niệm riêng của người viết nên hết sức mong các bạn thông cảm.

 ***
Những con đường, một sớm mai, đổi sắc.
Trưa - nắng hè, gặp nỗi nhớ không tên
Xuân qua rồi, để hạ thắm phố thân quen.
Sao hôm nay anh ngỡ ngàng đến thế!

Bằng lăng tím, biếc cả trời mây trắng.
Bâng khuâng lòng, nhón lấy cánh hoa rơi!
Để vu vơ, thương tiếc mãi tình đời.
Hương sắc thế, một thời, rồi tàn úa!

Bằng lăng ơi! Em cánh mềm như lụa
Dâng cho đời hết cả những yêu thương.
Trọn ân tình, da diết mối tơ vương
Trong sắc tím, để chiều đi hoài không hết.

Có những tình yêu theo cuộc đời mải miết.
Thương, nhớ vu vơ hình bóng đã tàn phai
Níu kéo chi em! hương sắc ấy, đêm dài
Sẽ xua hết dáng hoa miền kỷ niệm.

Trong sâu thẳm lòng anh sẽ không còn lưu luyến
Những ảo vọng ngày nào, chua chát lẫn đắng cay
Hoa đua sắc, tô thắm những sớm mai
Anh lại ngỡ ngàng gặp dáng quen bừng nở.


Mùa Bằng lăng Hà Nội 2012

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

Chuyện Sóng, và bờ cát


*

Anh muốn ví tình ta
Như sóng và bờ cát
Sóng muôn đời dào dạt
Xô mãi vào bờ thôi !

Cũng có khi sóng hát
Lời tự tình biển khơi
Dịu êm như lời gió
Lướt nhẹ qua vành môi

Bờ cát vẫn vậy thôi.
Đã bao đời đợi sóng.
Đôi khi bờ vô vọng.
Sóng mãi đi không về.
Bờ âm thầm ngóng đợi.
Dù tháng ngày lê thê.

Vì tình yêu là thế
Khao khát và đam mê
Sóng mãi là lãng tử
Đi đâu, rồi cũng về!

em sẽ là bến đợi.
Thủy chung từ ngàn đời.
Anh sẽ là con sóng
Yêu mãi bờ em thôi !

Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2012

Lục bát Thiên thanh

*

Một mình dạo bước đường xưa.
Thoảng nghe lá rụng, nắng mưa vườn hồng.
Nơi này, mình có nhớ không?
Còn bao kỷ niệm, để lòng vấn vương.
Xuân xưa vẫn đẹp vô thường,
Lối này dạo bước, uyên ương đôi mình

Nhớ sao là mắt em nhìn,
Dịu dàng như thể bóng hình làn sương.
Đôi môi dịu ngọt mật đường
Thốt lời châu ngọc, suối nguồn trong veo.

Nhớ em! nhớ biết bao nhiêu?
Cho vừa nỗi nhớ em yêu - cách vời!
Chia xa là bởi tại trời.
Lòng anh chẳng muốn xa rời người thương.

Còn không ánh mắt xanh dương?
Ngây thơ thắm biếc, anh thường nhớ mong.
Riêng anh lòng vẫn nhủ lòng
Mong em trở lại, đêm đông, có mình

Trở về! em hỡi người tình
Cho anh ngắm lại, mắt mình thiên thanh!
*

Thân mến:  Tặng các bạn hâm mộ Lục bát
Từ ý thơ "Ánh mắt em mầu thiên thanh"

Thứ Hai, 2 tháng 1, 2012

Đôi mắt mầu thiên thanh

*


Anh nhẹ bước, vườn thu chiều phai nắng
Mong manh giọt sương,
                    chiếc lá rụng đường xưa
Em có nhớ ngày nào,
                    mình dạo bước dưới mưa
Bởi xuân sớm nên cỏ hoa bừng nở
Em xinh tươi và mắt nhìn rạng rỡ
Cho anh ngỡ ngàng!
                    Ôi đôi mắt mầu thiên thanh!
Đôi môi em
                    như quả chín nặng trĩu cành
Trong nắng sớm ngọt ngào,
                                 lắng sâu,
                                             ôi! cám dỗ
Em cất tiếng, mà anh thì cứ ngỡ
Những âm thanh nồng nàn, êm dịu cõi mơ tiên


Có nhớ không em?
                    hãy nhớ mãi đừng quên
Như sâu thẳm lòng anh !
                    có phút nào nguôi nhung nhớ?
Hình bóng em yêu, của ngày xưa muôn thuở
Với ánh mắt dịu hiền, mang cả khoảng trời xanh


Trở về bên anh! Hãy trở lại với anh
Dù ngày tháng cách xa và núi sông vời vợi
Anh vẫn đợi! em ơi anh vẫn đợi
Ngày em về bên anh, với đôi mắt mầu xanh.


Như bầu trời vẫn thắm sắc thiên thanh.




Hà Nội lạnh - 2012

(TQtrung Phỏng dịch từ bài thơ Nga:
 ВЗГЛЯД ТВОЙ ВАСИЛЬКОВЫЙ
Ánh mắt em mầu xanh da trời, lời dịch: Tuấn Linh)
- Để đáp lại thịnh tình của thi sỹ Hoàng Giang

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011

Chuyện phiếm ngày thứ Bảy

Nói chuyện với "Nhà Nho" thật khó, mà không nói chuyện thì e có điều bất tri. Là bởi nghe anh HG nói về "Tri bỉ, tri kỷ hựu tri túc bách chiến bách thắng" nên có vài lời cần nói thêm. Vì thực ra văn đàn, hay thi đàn mà phải tranh đấu để phải chiến, phải đấu, lại có người được, người thua thì thật dở. Tất cả chúng ta đều không mong muốn điều đó, có phải không HG?
Bây giờ xin nói về câu chữ mà anh HG đã dẫn, có  câu khá phổ  biến  là "tri bỉ, tri kỉ bách chiến bách thắng". Câu này nguyên thủy ở trong sách binh pháp của Tôn Vũ tử, vốn dĩ nhiều đời làm nên kim chỉ Nam của các nhà quân sự. Và cũng được ứng dụng khá thành công trên thương trường. Nguyên văn như sau: 故曰:知彼知己,百戰不殆;不知彼而知己,一勝一負;不知彼,不知己,每戰必敗 ("tri bỉ tri kỷ, bách chiến bất đãi; bất tri bỉ nhi tri kỷ, nhất thắng nhất phụ; bất tri bỉ, bất tri kỷ, mỗi chiến tất bại")
Biết người biết ta, trăm trận không nguy; không biết người mà chỉ biết ta, một trận thắng một trận thua; không biết người, không biết ta, mọi trận đều bại.
Nay anh HG cho thêm "HỰU TRI TÚC". Thì xin lạm bàn chút xem sao!!!
Không hiểu HG nói “hựu tri túc” ở nghĩa nào, thông thường người biết dăm ba chữ  hiểu nôm na nó là:  “Còn biết Cung kính. “Theo cái nghĩa đó ta hiểu cả câu là: “Biết địch, biết ta, lại còn biết Cung kính hay nhẫn (nhường) nhịn (thì) trăm trận trăm thắng.”
Theo nghĩa trong câu của Tôn Vũ thì bình thường, vì quá phổ biến, hầu như ai cũng biết cả, chỉ có điều đem vận dụng như thế nào mới là vấn đề, cho nên vẫn có kẻ thắng người bại, là do vận dụng sai trật mà thôi.
 Khi HG dùng điển ngữ này, lại cho thêm ý “cung kính, nhường nhịn” nữa, thì ra khác hẳn, nó mang khí chất của quân tử Tầu, hehehe! Đọc đâu đó trong tiểu thuyết Kim Dung thường có câu để nhân vật này biểu lộ khí chất “Tầu quân tử” “Cung kính không bằng tuân lệnh”. Ngày nay tranh đấu bằng vũ khí Nguyên tử, phi cơ tàng hình, hay đơn giản bắn nhau tay bo, nhường, nhịn, cung kính đối phương liệu có còn đúng không?
 Nói vui vậy thôi, chứ Hựu tri túc còn lắm nghĩa lắm, "túc” còn có nghĩa là chân con cào cào, châu chấu hay con gián, (mấy ông BBC còn gọi bóng đá là "túc cầu") chỉ dùng trong  trường hợp khác, không mấy ai đưa vào cái câu nổi tiếng ấy.
Trang thơ  là một sân chơi nhỏ, chúng ta tâm sự, giới thiệu với bạn bè những bài thơ hay của các tác giả nổi tiếng, mà cũng là nơi chúng ta mời các bạn đồng điệu đọc những bài thơ mình tự sáng tác, có hay có dở, và nếu cần thì giúp nhau nhặt sạn,  những câu chữ ngữ nghĩa còn khiếm khuyết, tuyệt nhiên không có ác ý, và cũng không nên có ác ý, nhưng không phải vì vậy mà cấm người khác nói lên suy nghĩ, hay sự vật mà mình biết. Có thể điều gì đó là hiện tượng, không thuộc bản chất, và qua tiếp xúc, trao đổi thì hiểu nhau hơn, giao tiếp có cái hay ở chỗ đó.
Bởi vậy, khi HG dẫn câu có nói đến tranh đấu, thắng bại ở đây là không hợp, và cũng không ai muốn, để dành sức chiến đấu với họa mất nước, với thói hư tật xấu đang tràn lan trong xã hội thì đáng hơn.
À còn có điều muốn nói, trang thơ tuy nhỏ, nhưng là blog mở nên thiên hạ, những người có kiến thức uyên bác cũng có thể ghé xem, ta nói đông nói tây nhưng viết sai chính tả thì e bị cười, vậy nên có câu chữ viết chưa đúng thì nên xem lại, không để thiên hạ chê cười.
Tiếc vì: “Rượu đem vào dã bao đau đớn – Rượu dã xong rồi biết gì say – Sống ở trên đời nên biết nhậu – Gian nan rèn luyện, nhậu càng hay!”
Trên đây là trích dẫn lời HG trong bài Tâm sự, tuy rằng đã xin lỗi Hồ lãnh tụ rồi, nhưng HG dùng chữ “DÔ  ở đây là chưa đúng. Dã này người ta dùng trong “Dã ngoại” “Việt dã” “Hoang dã” “Dã man” v.v chứ không dùng để chỉ hành động làm cho hạt thóc thành hạt gạo, vậy phải dùng chữ “gi” mới đúng. Hay tốt nhất là bắt chước Hồ lãnh tụ dùng chữ Z. Zã, gạo đem vào zã bao đau đớn, còn anh HG là “ Rượu đem vào zã bao đau đớn…” hehehe! Khỏi suy nghĩ chi cho mệt!
Nhân tiện nói đến rượu, tôi có viết bài về đề tài này đăng trên BT lâu rồi, mời anh HG và các bạn đọc lại cho vui ở đây (nhẽ ra tôi viết ở comment, nhưng dài quá đành đưa lên đây, coi như một bài đọc chơi lúc nhàn tản vậy)

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Nói thêm về bài thơ "Bông hoa đẹp nhất"

Vì quá bận, hôm nay tôi mới có thời gian viết tiếp về tác giả bài thơ  "Bông hoa đẹp nhất" mà tôi đã đăng hôm nọ.
  Tôi có một người bạn thân, anh sống và học phổ thông tại thành phố Hải Phòng, nhập ngũ năm 1966, từ lúc mới mười bảy tuổi. Khi vào Bộ đội, tôi cùng đơn vị với anh và chúng tôi thân nhau từ đó, cùng trải qua những năm tháng chiến đấu ác liệt tại chiến trường và đến tận bây giờ, khi đất nước không còn chiến tranh nữa, chúng tôi vẫn gặp gỡ và đàm luận về thời thế, và dĩ nhiên cả văn chương như một thú vui khi tuổi già.
 Sở dĩ tôi nói nhiều về người bạn này là vì anh chính là người kể và đọc cho tôi nghe về bài thơ "Bông hoa đẹp nhất" và tác giả của nó, ông Hà Thúc Chỉ, bút danh Thúc Hà, ông là thầy giáo bộ môn Văn của trường cấp ba Ngô Quyền, Hải Phòng. Ông là người đã nhen nhóm và thổi bùng ngọn lửa văn chương cho không ít các thế hệ học sinh trường này. Anh bạn tôi là một trong số đó. Điều đặc biệt là với trí nhớ tuyệt vời của mình, dù đã trải qua bao tháng năm, anh vẫn nhớ và thuộc lòng từng câu chữ của bài thơ, mà trong một  phút giây ngẫu hứng, ông thầy giáo tài hoa đã đọc cho mình nghe. Bài thơ đã đi suốt bao tháng năm gian khổ ác liệt cũng như vất vả bon chen với đời sống thường nhật của cuộc đời anh. Thời gian gần đây, khi chúng tôi bàn về "Thơ nịnh" và "nịnh thơ" anh đã đọc cho tôi nghe bài thơ này, như một minh chứng cho một thứ thơ nịnh, nhưng mà nịnh "đúng", nịnh trúng chỗ và cần thiết. Không ai có thể trách một người làm thơ tặng phụ nữ, nhất là làm thơ tặng Vợ mình, điều đó có vẻ trái khoáy, nhưng nếu ai biết về cuộc đời của ông, nhà thơ Thúc Hà, thì sẽ hoàn toàn thông cảm và ngưỡng mộ nhà thơ không may mắn này, vì điều kiện bài viết tôi chỉ có thể nói qua rằng Hà Thúc Chỉ là một nhân tài, ông hợp tác với nhóm Văn nhân giai phẩm nên không được trọng dụng, buộc phải về làm một giáo viên văn tỉnh lẻ, các bạn có thể đoán biết những khó khăn mà ông gặp phải trong cuộc sống, rất may là ông có một người vợ hiền và tần tảo nuôi chồng nuôi con, vì vậy dễ hiểu là ông yêu và quý vợ đến thế nào, và bài thơ ông viết tặng vợ, dù có nịnh đi chăng nữa cũng hoàn toàn dễ hiểu và đáng trân trọng, chưa kể đến những câu chữ tài hoa mà ông đã dành cho vợ mình hoàn toàn có thể làm cho nhiều trái tim phụ nữ rung động, dù phong cách thơ có hơi cổ nhưng xứng đáng có một chỗ đứng trong lòng người đọc.
  Bài thơ này, theo như anh bạn tôi nói là rất ít người biết, bởi ông thầy có thể đã không lưu lại nên rất khó tìm kiếm nó trên văn đàn, nếu đúng vậy thì Trang thơ chính là nơi đầu tiên vinh danh bài thơ của nhà thơ đã quá cố này.
  Tìm kiếm trên mạng, tôi gặp một số bài viết có liên quan đến ông. Các bạn cần tham khảo có thể đọc thêm tại đây, hoặc gõ tên ông trên Google để xem thêm.

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

Bông hoa đẹp nhất


Em đứng trước hàng hoa.
Chọn mua về sắm tết.
Em hỏi anh bông hoa nào đẹp nhất?
Màu hoa nào anh thích?
Mùi hoa nào gió đượm mùi hương?

Anh nhìn quanh, cúc, huệ, hải đường.
Đang khoe sắc dưới nắng chiều nhàn nhạt.
Bông cẩm chướng lá dài tím ngắt.
Cành liễu tơ lá biếc màu xanh.
Đóa phù dung e thẹn như em,
chừng khép cánh trước tia mắt lửa,
đang cúi xuống trước nắng chiều e sợ.

Trong vườn hoa nở thắm muôn màu.
Có một bông hoa tìm hái từ lâu.
“Mua” một giá đắt chưa từng thấy.
Đổi cả trái tim lấy bông hoa ấy.
Bông hoa đời biết nói của anh ơi !

Hoa nào tươi bằng lúc miệng em cười.
Màu nào đẹp bằng má em trắng mịn.
Nhụy nào đẹp bằng cặp mắt nhung đen.
Sáng long lanh,  lấp lánh tuyệt trần.
Chiếm lấy cả hồn anh vạn kiếp.
Cả gầm trời có bông hoa nào đẹp,
bằng hoa đời biết nói của anh không?

Hoa đời ơi! cho anh hẹn cùng.
Chờ qua hạ,
                  thu,
                       đông.
                   Qua những đêm dài nức nở.
Qua những lo âu, lắng từng hơi thở.
Qua những ngày biển động phong ba.
Em ơi! Nắng ấm chan hòa.
                            Mùa xuân nhé!
                                          hãy vì anh
                                                       hé nở.

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

Giới thiệu bài thơ: "Nói với em về nơi ấy: Trường sa"

Chào các bạn! Tôi vừa nhận được lời mời tham gia vào Trang Thơ, rất vui vì được góp tiếng nói với chúng ta, những người yêu thơ và thích làm thơ.
Có thể nói thơ là hình thức thể hiện tình cảm sâu lắng và thiết tha nhất mà con người có thể nghĩ ra để dành cho đồng loại. Người yêu thơ và thích làm thơ hẳn là những người có tâm hồn tinh tế, dù ở trình độ nào, làm thơ hay hay không thì riêng việc yêu thơ đã nói lên được tính cách của con người, vì vậy tôi hy vọng chúng ta đồng cảm được với nhau qua việc thưởng thức những bài thơ hay. Dù là tự sáng tác hay của những nhà thơ nổi tiếng cũng đều có giá trị như nhau, bởi vì nó ta yêu đời hơn, và yêu người hơn.
Xin giới thiệu với các bạn bài thơ tôi vừa viết vài hôm trước đây, ngay sau khi viết bài "Tổ quốc kiêu hùng". Bài đã được đăng trên Trang Bạn Trỗi, và hôm nay tôi xin đăng lại ở đây với vài lời tâm sự cùng các bạn.
Tôi cũng hay làm thơ, khi có cảm xúc vì một điều gì đó, không có cảm xúc thì không thể viết được, đúng thế, tuy nhiên trước đây tôi thường viết về tình yêu hoặc một đề tài gì đó không dính dáng đến chính trị, tình cờ là gần đây có chuyện biển đảo, những tấm lòng yêu quê hương đất nước không thể dửng dưng, vì vậy mà có những bài thơ này.
Bài tôi viết theo hình thức một cựu quân nhân kể cho bạn gái mình nghe về Trường sa, cuộc sống ở đó cũng như sự hy sinh anh dũng của đồng đội trước sự hèn hạ của kẻ thù, người bạn gái đó tượng trưng cho những người phụ nữ Việt nam nói chung, sống bình dị hiền hòa, chỉ biết thương yêu và phục vụ chồng con, ít khi quan tâm đến chính trị nhưng khi nghe kể về Trường sa, một mảnh đất của quê hương đang bị giặc thù gây hấn thì như bất cứ ai là con dân Việt, người phụ nữ vốn bình thường đó cũng trào dâng một tình cảm mãnh liệt với Trường Sa, hơn hẳn những bậc tu mi nam tử, sức dài vai rộng nhưng không hề quan tâm đến tình hình đất nước. Những người phụ nữ như vậy thật đáng được tôn vinh.
Cái riêng trong cái chung, đó là hình thức thể hiện để chuyển tải đến người đọc tình yêu quê hương đất nước của những người phụ nữ bình thường nhất, không phải để chỉ riêng ai, vì có thể rất nhiều người nhầm lẫn cho rằng người viết để cái tôi lên trên cái chúng ta!
Tình yêu, đó là tất cả, dù là với đôi lứa nhỏ bé hay với Tổ quốc lớn lao.
Mời các bạn đọc lại bài thơ

***
Nói với em về nơi ấy: Trường sa

Em!
Là người vợ hiền,
             
        Cũng là người đàn bà
                   trong huyết quản sục sôi dòng máu Việt
Suốt một đời sống bình dị, thủy chung
Bỗng một ngày
Nghe nói ở biển Đông
Sóng đã nổi khi giặc thù gây hấn vì biển đảo
Em hỏi anh, nơi nào quân hung bạo
Dám hành hung, ngang ngược thói du côn?
***
Sẽ có một lần anh trả lời em
Về một miền đất quê hương giữa muôn trùng sóng cả.
Nơi ông cha
Ngàn năm vất vả
Dành đất, giữ đất
Để lại cho ta
Những đảo nhỏ thân yêu trấn đầu ngọn sóng
Cho đất liền bình yên
Cho đất trời thêm rộng
Cho thanh bình cuộc sống
Mà chúng ta đang yên hưởng hôm nay!
***
Em cứ nhìn về hướng cuối chân mây
Nơi dạt dào con sóng dài trăm hải lý.
Nơi san hô kết từ bao thế kỷ
Tạo thành nơi ta gọi Trường sa, Hoàng sa
Giọt máu thiêng liêng của đất Mẹ hiền hòa
Nơi một thời anh đã cùng đồng đội
Sống với nắng
Với gió
Với bão tố
Với phong ba
và những con tàu lướt vội
Nơi có cả kẻ thù
Vẫn hăm he
Chờ đợi
Thè lưỡi bò, đòi chiếm đảo thân thương.
***
Nơi có một ngày đồng đội của anh.
Những chàng trai trong tay không vũ khí.
Chỉ có một trái tim yêu
chân thành,
bình dị,
với một phần máu thịt của quê hương,
Để kết thành vòng tròn bất tử giữa trùng dương.
Nơi mưa đạn của giặc Tầu găm vào thịt da người lính trẻ.
Cũng là máu đó em, để hòa vào sóng cả.
Tô thắm thêm màu cờ, chói đỏ giữa Trường sa.

Chiều nay
Anh lắng nghe từ bếp nhỏ nhà ta.
Thật dịu êm, những giai điệu mượt mà,
và sâu lắng như những lời tình tự.
Hình như em hát mãi chỉ hai từ:
Hoàng sa, Trường sa.
Ơi Hoàng sa, Trường sa!
Trần Quang Trung
(Được biết anh Trần Bắc Hải đã có nhã ý phổ nhạc bài thơ này, rất có thể chúng ta sẽ được nghe lại bài thơ qua một hình thức diễn xướng mới)

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

Bài thơ hay

Ngày 19-9-1954, Bác Hồ về thăm Ðền Hùng, gặp mặt và giao nhiệm vụ cho cán bộ, chiến sĩ Ðại đoàn quân Tiên phong trước khi về tiếp quản Thủ đô. Người căn dặn: "Các Vua Hùng đã có công dựng nước, bác cháu ta phải cùng nhau giữ lấy nước". 
Trong những ngày Biển Đông "dậy sóng", có những bài thơ đã được sáng tác thể hiện khí phách của người dân Việt. Bài thơ Tổ Quốc kiêu hùng là một trong những bài thơ như thế. Tác giả, anh Trần Quang Trung, đã từng là học viên Trường Văn Hóa Quân đội Nguyễn Văn Trỗi, đã từng có những năm tháng khoác súng trên vai, vượt Trường Sơn đi giữ nước. Bài thơ được đăng bên Blog BTT, HT đã xin phép tác giả đăng lên Trang Thơ để chia sẻ. Xin trân trọng cảm ơn tác giả. 

Tổ quốc kiêu hùng
Trần Quang Trung
Có một thời
Cùng bạn bè, tôi há miệng thật to
Hát vang bài ca tôn vinh người lính Bát lộ quân 
Vượt núi Nhị lang
Vào giải phóng Tây tạng.
Và bây giờ tôi biết rằng ngày đó
Cuộc xâm lăng
            Được ngụy trang
                     bằng mỹ từ giải phóng
Dân tộc này đã đè nát dân tộc kia!
***
Có một thời
Khi đất nước phân chia
Chúng tôi được ưu ái ăn miếng cơm nước người ngon ngọt
Mặc áo bông
       Có cổ lông
                      ấm áp
Trong mùa đông Trung hoa lạnh buốt
Nằm giường ấm nệm êm
Khi cả đất nước trường chinh đánh Mỹ
Và bây giờ tôi biết rằng: “Đồng chí”
Cũng là mỹ từ để nhét vào tay ta vũ khí
Đánh Mỹ đến người Việt cuối cùng
Trong những toan tính
Của người hùng
Họ Mao!
***
Có một thời hăng hái vượt Trường sơn
Khoác Ak lên đường đánh giặc
Ta mặc áo Tô châu
Củ cải khô, ca la thầu,
Và lương khô phương Bắc
Cả đại bác
Bông băng để thấm máu người lính Việt
Đều ghi rõ hàng mếch in chai nơ
Để bây giờ
Đòi lại bằng chủ quyền đất nước.
*** 
Mặt nạ rơi ra
Từ những ngày lũ quân xâm lược
Đâm dao sau lưng từ biên giới Khơme
Và hèn nhát xua quân vượt biên đánh trộm
Máu em tôi, bạn tôi lại đổ vì những người được gọi là bạn bè.
 ***
Và bây giờ
Tôi lại lắng nghe
Tiếng sóng vỗ ầm ào từ biển
Tổ quốc tôi  phía cuối trời xa
Thân thương lắm một vùng đảo nhỏ
Ngọt ngào Hoàng sa,
       ngọt ngào Trường sa
                 Mảnh đất ông cha
                  Để lại
                        Đang vươn mình chống chọi phong ba
Đến từ những người
    Vẫn luôn mồm nói đến tình đồng chí.
***
Tổ quốc bốn ngàn năm
                    Và cũng bốn ngàn năm ý chí.
 Quật  cường
            Anh dũng
                      Kiên trung
Sẽ lại đứng lên
       Một lần nữa. Kiêu Hùng!
(HN - viết trong những ngày Biển Đông nổi sóng)