Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Đất Nước

Tác giả: Nguyễn Đình Thi               
Giọng ngâm: NSND Châu Loan
áng mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu hương cốm mới
Tôi nhớ những ngày thu đã xa
Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác heo may
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
                           Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.

Mùa thu nay khác rồi
Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi
Gió thổi rừng tre phấp phới
Trời thu thay áo mới
Trong biếc nói cười thiết tha.

Trời xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta
Những cánh đồng thơm mát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa.

Nước chúng ta
Nước những người chưa bao giờ khuất
Ðêm đêm rì rầm trong tiếng đất
Những buổi ngày xưa vọng nói về.

Ôi những cánh đồng quê chảy máu
Dây thép gai đâm nát trời chiều
Những đêm dài hành quân nung nấu
Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu.

Từ những năm đau thương chiến đấu
Ðã ngời lên nét mặt quê hương
Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu
Ðã bật lên những tiếng căm hờn.

Bát cơm chan đầy nước mắt
Bay còn giằng khỏi miệng ta
Thằng giặc Tây thằng chúa đất
Ðứa đè cổ đứa lột da.

Xiềng xích chúng bay không khoá được
Trời đầy chim và đất đầy hoa
Súng đạn chúng bay không bắn được
Lòng dân ta yêu nước, thương nhà.

Khói nhà máy cuộn trong sương núi
Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng
Ôm đất nước những người áo vải
Ðã đứng lên thành những anh hùng.

Ngày nắng đốt theo đêm mưa dội
Mỗi bước đường mỗi bước hy sinh
Trán cháy rực nghĩ trời đất mới
Lòng ta bát ngát ánh bình minh.

Súng nổ rung trời giận dữ
Người lên như nước vỡ bờ
Nước Việt Nam từ máu lửa
Rũ bùn đứng dậy sáng loà.
(Nguồn: motsach.info)

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Mùa hoa sấu rụng

 Nguồn ảnh: Internet

Tặng bạn một bài viết rất dễ thương của một bạn gái có cái nick cũng dễ thương như chính bài viết của mình - Lantuong. Hy vọng sau khi ngắm hàng sấu, mà giờ đây chắc không dễ tìm ở Hà nội, nghe bài hát của người bạn học cũ - nhạc sĩ Trương Quý Hải và  khi đôi mắt của bạn đã trở nên mơ màng sau khi đọc bài viết của Lantuong, bạn sẽ thấy ấm áp. Chúng mình có thể mang lại niềm vui cho nhau, phải vậy không?

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

Nhớ mùa hoa sấu năm xưa


          
Kính tặng các anh chị và bạn đọc Trang Thơ!
           
          Sắp đến ngày vui, sao anh ra đi?
Trí tưởng tượng của em mỗi lúc càng da diết;
Vùng đất lạ bỗng hoá thành thân thiết
Suốt những ngày anh biền biệt cách xa.

Em ở lại giữa thành phố đầy hoa
Mùa hè đến xanh non từng búp lá,
Cây sấu đầu hè đang thay hoa, bói quả
Hoa sấu cuối mùa  thơm toả đường quen.

Như vẫn có ngưới sóng bước bên em
Nhẹ như gió và dịu êm như nắng,
Tháng năm đến trong lòng người sâu lắng
Anh nghĩ gì khi xa vắng ngày vui?

Những chuyến đi xa chẳng kịp nói đôi lời
Nhưng em biết: suốt đời anh bận rộn
Chỉ ánh mắt với nụ cười từ tốn
Gói cả tâm hồn gửi trọn nơi em?

Mỗi ngày qua em muốn tốt hơn lên
Gắng làm việc và rèn luyện ý chí
Em muốn xứng với anh bằng việc làm, nếp nghĩ
Như những cuộc chia tay bình dị hôm nay.
Thu Hà

Thứ Sáu, 20 tháng 4, 2012

Câu hỏi

Chiều nay Thu đi dã ngoại rồi. Xếp bài đăng trước cho CLB xong, sang Trang Thơ. Lẽ nào lại để bạn yêu thơ mấy ngày không vào Trang Thơ? Qua trang cá nhân Ngô Mai Phong, thấy bài thơ đọc xong không thể không bật cười, tha về cả nhà cùng xem.  

CÂU HỎI


Bình nguyên này lúa không trổ bông mà trổ hoa
Bởi nông dân toàn là thi sĩ

Con đường này ngựa xe tan hoang
Bởi xe ngựa chở toàn thi sĩ

Con sông này đục khiến cá vỡ mắt
Bởi xác thơ phơi trắng mặt dòng

Dải núi này cỏ không mọc nổi
Bởi dấu chân chằng chịt hội tao đàn

Đành ném lên trời xanh câu hỏi:
Có thật đất này nhiều thi sĩ thế không?

NGÔ MAI PHONG
(Nguồn: Blog cá nhân của  tác giả)

Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

Gã ăn mày

НИЩИЙ

Михаил Лермонтов

1814-1841
У врат обители святой
Стоял просящий подаянья
Бедняк иссохший, чуть живой
От глада, жажды и страданья.

Куска лишь хлеба он просил,
И взор являл живую муку,
И кто-то камень положил
В его протянутую руку.

Так я молил твоей любви
С слезами горькими, с тоскою;
Так чувства лучшие мои
Обмануты навек тобою!

Gã ăn mày

Co ro trước cổng nhà thờ
Gã ăn mày đứng đợi chờ lòng thương
Dãi dầu đói khát gió sương
Thân hình tàn tạ, trơ xương, võ vàng

Mắt nhìn ngây dại tủi hờn
Cầu xin một mảnh bánh ăn bỏ thừa
Thế mà ai đó nỡ đùa
Ðặt hòn đá xuống - đợi chờ bàn tay!

Tình tôi như tỉnh như say
Lòng đau thổn thức vơi đầy lệ tuôn
Mà sao em cũng vô tình
Ðùa chi cay nghiệt để thành hận sâu?
(Ðỗ ThuýThuý Dương dịch)


Một hôm có kẻ ăn mày
Trước nhà tu đứng chìa tay đợi chờ
Xanh xao, gầy bủng, vật vờ
Đói lòng khát miệng xác cơ thân tàn.

Gã xin chút bánh mì ăn
Có người thấy gã kêu van lại cười
Bỏ vào tay gã nghịch chơi
Một hòn đá...tưởng như người hằng tâm.

Mong làm cảm tạ tri âm
Đau lòng tôi khóc đầm ầm lệ rơi.
Nhưng em cũng thế em ơi!
Lạnh lùng chơi ác làm tôi bẽ bàng.
(Lê Văn Hòe dịch)

Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

Thư pháp cá


Một bày cá nhỏ
Rừng rực thu phong
Bể trong muôn ngọc
Biến hoá khôn cùng

Đang đậu chữ Thực
Thoắt thành chữ Hư
Chưa yên chữ Chủ
Đã thành chữ Nô

Tụ - tan - ly - hợp
Như phép như bùa
Sa reo lụa cuốn
Bầy đàn thánh thư

Ngoài kia đã thu
Sen hồ bóng nước
Buồn cung nữ xưa
Trầm ngâm dấu mực

So chi làm bút
Hơn chi làm gươm
Thư pháp của cá
Đường dấu trong đường

Người xa nghìn trùng
Suốt đời nín lặng
Tôi gửi câu thơ
Chân trời hạc trắng

Thực hay là mộng
Múa hay là bay
Vũ nữ kiếm khách
Cá kia là ai

Ta như sông dài
Trăm năm phiêu diêu
Về chơi bể nhỏ
Tịnh tâm miền chiều…

2003
NGÔ MAI PHONG
(Nguồn: Blog cá nhân của tác giả)

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2012

THƯ GỬI MẸ - Exenhin

Trang Thơ đã có dịp giới thiệu với bạn đọc bài thơ "ПИСЬМО МАТЕРИ" của S.Exenhin và bản dịch của Anh Ngọc. Thu Hà đã có bản dịch nhưng chắc bạn còn muốn sửa đôi chỗ nên chưa chia sẻ trên Trang Thơ. Hôm nay Thu tìm được bản dịch của Ngô Mai Phong. Một điều khá thú vị, dịch giả hóa ra cùng từ một lò "sư phạm ngại nghĩ " như TH, HT và những người bạn. Xin giới thiệu bản dịch của Ngô Mai Phong với phần giới thiệu của chính dịch giả. (Nguồn: blog cá nhân của Ngô Mai Phong)

"20 năm trước, khi còn là sinh viên năm thứ Tư Đại học Sư phạm Ngoại ngữ Hà Nội, tôi đã tham gia cuộc thi dịch thơ Nga do khoa tổ chức với bài thơ "Thư gửi mẹ" của Sergei Esenin - nhà thơ được mệnh danh là "ca sĩ của thiên nhiên Nga". Bài thơ được viết vào năm 1924, một năm trước khi Esenin qua đời ở tuổi 30.
Bản dịch đã đoạt giải Nhất. 20 năm sau nhớ lại và không hiểu tại sao khi đó mình lại có thể dịch được bài thơ này. Xin chia sẻ cùng mọi người.
THƯ GỬI MẸ

Mẹ bình an chăng, con chào mẹ?
Mẹ của con, con vẫn sống đây!
Hãy cứ để yên ngôi nhà của mẹ
Ngập ánh sáng chiều kỷ ảo, mông lung…

Người ta viết mẹ ghìm đau buồn tủi,
Buồn thương cho số phận của con,
Rằng mẹ hay ra đường trông ngóng
Vai khoác áo sờn đứng ngóng chờ con
Những buổi chiều xanh đậm ánh hoàng hôn
Cơn ác mộng thường ập lên đầu mẹ:
Con đã chết bởi bàn tay một kẻ
Dao găm tim sau canh rượu vừa tàn.

Không sao đâu, mẹ ơi, xin đừng sợ!
Đó chỉ là cơn ác mộng mà thôi
Không có lẽ con lại đâm nát rượu
Kết liễu đời mình không gặp mẹ thân yêu.

Con vẫn như xưa, hiền và trong trẻo
Năm tháng dài nào nguyện ước gì hơn
Những muốn vượt qua rào bão tố
Mau trở về bên mẹ mái nhà xưa.

Con sẽ về khi mùa xuân hoa nở
Trắng xóa vườn tỏa ngát mùi hương.
Nhưng mẹ ơi sáng mai ngày mẹ chớ
Đánh thức con như tám năm trước đây.

Chớ đánh thức những gì con mơ mộng,
Chớ ưu phiền những chuyện chẳng thành công.
Thật quá sớm giá những gì tổn thất
Đụng độ với đời con đã nhoài hơi.

Đừng dạy con cầu kinh, đừng dạy!
Những chuyện cổ xưa không quay lại nữa rồi
Chỉ có mẹ giúp con, nguồn an ủi
Mẹ - ánh sáng chiều kỳ ảo mông lung.

Thôi, vợi đi nỗi ưu phiền mẹ nhé
Đừng buồn thương cho số phận của con
Đừng ra đường ngóng con nhiều như thế
Trong chiếc áo choàng đã cũ mẹ ơi.

(1924)
Người dịch: Ngô Mai Phong

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

Khúc Láy Lại

Ngô Mai Phong
(Tặng Titi và những người bạn không quen biết luôn chia sẻ cùng tôi)


Em đi
mùa thu đã theo em đi
Chỉ còn lại mình anh với đá
Hoa bìm mỏng và một trời sóng vỗ
Chỗ ta ngồi mây trắng ngẩn ngơ bay

Em đi
chiều nay mãi không qua đi
Con phố nhỏ bóng vàng ngưng mái cũ
Chim ó bể uy nghi niềm sầu xứ
giữa thinh không vang vọng tiếng kêu dài

Em đi
ngày sau tóc xanh khô đi
Cả anh nữa trán sẽ nhòa bóng tối
Nhưng còn mãi một niềm đau nhức nhối
Suốt cuộc đời không thể gửi cho ai

Em đi
thời gian mãi mang em đi
Trên cỗ xe hoa nghìn ngựa kéo
Trong giấc mơ, trong giấc mơ êm dịu
Em lại về nơi đá biếc chờ anh...
(Nguồn bài và ảnh: Trang cá nhân của tác giả)

Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012

Я вас любил - Tôi yêu em

Lần trước Thu đăng bài thơ bên GAN sau khi được nghe LH kể một câu chuyện có liên quan đến bài thơ. Lần này theo đề nghị của TH, Thu xin đăng lại bài thơ bên TT. Thu để link sang GAN, các bạn yêu thơ có thể xem thêm các bản dịch khác và có một cuộc thảo luận khá sôi nổi về bài thơ ở trang Hội Ngộ Văn Chương, xin dẫn link để bạn yêu thơ tham khảo. Bên GAN đã có 2 bản dịch của riêng mình, hy vọng được đọc thêm vài bản dịch khác nữa ở TT.

 Александр Пушкин

Я вас любил: любовь еще, быть может,
В душе моей угасла не совсем;
Но пусть она вас больше не тревожит;
Я не хочу печалить вас ничем.
Я вас любил безмолвно, безнадежно,
То робостью, то ревностью томим;
Я вас любил так искренно, так нежно,
Как дай вам бог любимой быть другим.

(Bản dịch nghĩa)

Tôi đã yêu em: tình yêu hãy còn, có lẽ là
Trong lòng tôi (nó) đã không tắt hẳn;
Nhưng thôi, hãy để nó chẳng quấy rầy em thêm nữa.
Tôi không muốn làm phiền muộn em bởi bất cứ điều gì.
Tôi đã yêu em lặng thầm, không hy vọng,
Bị giày vò khi thì bởi sự rụt rè, khi thì bởi nỗi hờn ghen.
Tôi đã yêu em chân thành đến thế, dịu dàng đến thế,
Cầu Chúa cho em vẫn là người được yêu dấu như thế bởi người khác.

(Bản dịch thơ của Thúy Toàn)

Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa,
Hay hồn em phải gợn sóng u hoài.

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.