Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

Raxul Gamzatov

Raxul Gamzatov
Bản dịch của Thái Bá Tân

Nếu một ngàn đàn ông trên thế gian
Gửi mối manh tìm đến cổng nhà em,
Thì trong số một ngàn đàn ông đó
Có cả anh, Gamzatov Raxul

Nếu một trăm đàn ông, suốt tháng năm
Say đắm em, máu rừng rực con tim,
Chẳng ngạc nhiên nếu thấy trong số đó
Có anh chàng miền núi Raxul

Nếu mười anh đàn ông đáng đàn ông
Say đắm em không giấu nổi lửa tình,
Trong số đó, khi vui khi đau khổ
Có cả anh, Gamzatov Raxul.

Nếu chỉ có một chàng mất trí khôn
Chỉ vì em, mà chẳng được ngó ngàng.
Em hiểu đó, dời đỉnh non mây phủ
Chính là anh, dân miền núi Raxul.

Nếu chẳng còn ai nữa phải lòng em,
Và em sầu hơn cả bóng hoàng hôn
Thì có nghĩa trên cao nguyên miền núi
Yên dưới mồ Gamzatov Raxul.

 (Nguồn: NUOCNGA.NET)

 Ảnh: STC - GHX
Hôm trước đọc đoạn stt trên FB của STC: 
"Mẩu chuyện cuối trước khi quay trở lại kéo cày. Trên đoạn đèo Sâu Chua hôm ấy có rất nhiều người H'Mông đi với nhau hoặc tụ lại từng nhóm, riêng cậu bé này ngồi một mình với con chó quẩn bên chân. Lân la hỏi chuyện, mới biết thằng bé học lớp 6 trường Sa Pả, hôm ấy lạnh quá được nghỉ học nên đi phụ chị chăn dê. Nhà còn 2 chị gái nữa, đã học hết lớp 9 thì nghỉ ở nhà giúp bố mẹ chăn dê, trồng ngô, trồng lúa... Thằng bé rất dễ thương, mình hỏi câu gì nó cũng trả lời bằng từ "Đúng" trịnh trọng. Cái áo len của nó đã mỏng còn sút vai, rách cổ. Tặng nó cái khăn GHX cuối cùng mình đang tròng trên cổ, nó có vẻ ngượng nghịu nhưng sung sướng lắm. Nó bảo đi chăn dê luôn xách theo cái rìu để trên đường đi tìm dê lùa về thì chặt ít cành khô làm củi. Con chó rất khôn, thấy người lạ đến gần chú ta nhảy tót qua bên kia rào đá, cổ khẽ gầm gừ cảnh giác. Thấy chủ chuyện trò thân thiện, nó lảng ra xa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn dò xét. Thằng bé bảo con chó không có tên, khi muốn gọi thì huýt sáo thôi. Nó gọi thử cho mình xem, con chó vẫy tít đuôi nhưng không tiến sát lại mà chỉ vươn đầu dụi vào chân chủ, ý không muốn lại gần mình. Mình thử huýt sáo trêu nó, nó quay qua nhìn mình như trách móc "quen biết gì mà gọi" ... Một buổi lang thang khiến chuyến đi lần này không giống bất cứ chuyến đi nào khác, chắc lần sau phải tăng thời gian lang thang lên mới được "

          Đọc xong tự nhiên lại nhớ đến Raxul Gamzatov, một nhà thơ nổi tiếng của Daghestan. Cũng chẳng biết tại sao. Có lẽ bởi hình tượng cậu bé với con chó và giọng văn nhẩn nha của SC chăng?
          Hôm nay tình cờ đọc được bài thơ của ông. Đọc đến câu cuối không nhịn được cười. Vẫn cái giọng nhẩn nha ấy. :)
          Nhất định sẽ đọc lại tập văn xuôi đầy chất thơ “Đaghextan của tôi” của ông trong một ngày gần đây. 

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

Tôi thích quên

Evgueni Evtushenko
(Người dịch: Hồng Thanh Quang)
 Nguồn: Cam Tho
Tôi thích quên rằng tôi là thi sĩ, 
tôi thích là mình, nhưng một cách vô danh,
như một mảnh rừng, một phần ruộng lúa, 
một đoạn đường, một góc biển xanh. 

Tôi gặp được tôi đâu phải do công sức 
của tập đoàn mối lái gần xa.  
Thơ người khác, tôi còn yêu hơn cả 
Thơ mình - và nhờ thế tôi tự do. 

Là thi sĩ phải đâu để hát ngợi ca mình, 
với người khác khinh khi, 
mà để sống nhưng không kịp biết 
thói trên đời đố kị là chi. 

Ai hãnh tiến cũng đều thô bỉ hết, 
đấy chỉ là do bất lực thôi - 
giơ ra cho đám đông thấy mặt 
để mọi người tấm tắc mà vui. 

Được nhận biết - tiện lợi nhưng không thực. 
Thời đại bao giờ cũng chỉ mạnh lên 
không phải nhờ những kẻ ai cũng biết, 
mà nhờ người còn chưa ai biết tên... 

(Nguồn: Một góc thơ Nga/Hồng Thanh Quang dịch/NXB Văn Học 2000)

Thông báo của trang Quán Thơ BanTroi +

( Bản thử nghiệm, để truy cập trang này đọc giả có thể gõ thobantroi vào thanh tìm kiếm của Google sẽ có đường dẫn trực tiếp đến Blog,  hoặc truy cập vào ĐÂY )


  "Quán thơ Bạn Trỗi" là Trang Blog được thành lập để Đăng tải và Tổng hợp, lưu trữ các sáng tác Thơ, Nhạc và các hình thức Nghệ thuật khác của các tác giả là Cựu học sinh Trường Văn hóa Quân đội Nguyễn Văn Trỗi và bạn k9.

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

TÌNH CA PHÁP



Tặng Lê Hoàng Diệu

Đêm đã khuya em gửi đến cho tôi
Những bản tình ca muôn thưở
Vốn tiếng Pháp của tôi dù chưa đủ
Vẫn thấy lời ca dìu dặt, du dương
Vẫn thấy sông Xen xinh đẹp, êm đềm
Chảy như bản tình ca bất tử.
Vẫn thấy tuyết rơi rơi nhè nhẹ
Mà ai chờ ai mỏi mắt đêm thâu;
Vẫn thấy tình yêu chẳng thể đổi màu
Dù đông lạnh hay hè nắng rát...

Đêm đã khuya tôi nằm nghe tiếng hát
Cám ơn em đã tặng cho tôi
Một món quà trên cả tuyệt vời
Những bản tình ca của Pháp!
HP, 23:17, 20/11/13

HỒ NÚI CỐC




Núi Cốc, Núi Cốc – ai đặt tên cho hồ
Mênh mông nước, mênh mông bóng núi
Sương huyền ảo như ánh trăng mời gọi
Chìm sâu vào giấc ngủ êm đềm...

Núi Cốc hồ - huyền thoại như tên
Một tình yêu nồng say cổ tích
Một tình yêu người xưa đã viết
Bằng non xanh, nước biếc, mây ngàn!

HP, 00:38, 26/11/13

CẢM XÚC VĨNH YÊN



Lần đầu về với Vĩnh Yên
Bâng khuâng bóng núi, mênh mang sương chiều
Đâu còn Đầm Vạc cô liêu
Thân gày xơ xác, liêu xiêu bóng cò...

Vĩnh Yên tên đất như mơ
Ra về gửi lại chút tơ vương lòng!
VY, 06:38, 01/12/13

CHỈ CÒN…!



Tôi trở về
Nha Trang hửng
sau bao ngày âm u,
Nha Trang khô
sau bao ngày ướt át,
Nha Trang cười
sau bao ngày ủ dột…

Bạn bè đùa bảo tôi mang ánh nắng
Cho Hà Nội tan sương mù
Con gái bảo tôi đã mang hết đi
Nắng Nha Trang để con bị ướt…

Trong cuộc đời
Có những sự ngẫu nhiên
mà ta không biết trước
Lặp đi lặp lại như lập trình…

Tôi nói vui rằng số tôi rất hên
Luôn gặp được “Quý nhân phù trợ”
Phật độ mạng hoá giải bao hung dữ,
Bao thăng trầm cho tâm hồn nở hoa…

Đã một tuần – thời gian trôi qua
Mà cảm xúc Vĩnh Yên sâu lắng
Trong lòng tôi dường như mãnh liệt
Như sóng trào dâng biển chiều nay.

Tôi nhớ những gì làm tôi say
Một nụ cười, cái bắt tay xiết chặt,
Một đêm Gala ngập tràn ánh sáng,
Một dòng sông kỷ niệm ngọt ngào…!

Trời Nha Trang chiều nay đẹp biết bao
Để tôi nhớ đêm Vĩnh Yên sương lặng
Nhớ ngày đầu tháng 12 ấm nắng…
Phút chia tay bịn rịn, khôn nguôi…!

Sẽ còn đây, đọng mãi trong tôi
Những gương mặt có thể tên không nhớ
Cũng không biết K lớn hay K nhỏ?
Chỉ còn là FBKN!
NT, 13:41, 07/12/2013

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

MƯA!

 Ảnh Internet
Khi đau buồn tôi vẫn khát khao
Được vỗ về, yêu thương, an ủi.
Khi lòng tôi dường như tĩnh lại
Tôi thấy rằng nước mắt chỉ là mưa.

Mưa làm mềm mặt đất cằn khô
Cho hạt giống cựa mình thức giấc
Nâng lá mầm chồi lên mặt đất
Đón nắng trời hứa hẹn những mùa vui!

Nha Trang, 13.29, 14-12-2011

HẠNH PHÚC!

Hạnh phúc là khi ta tìm thấy
Nhưng không nắm được vào tay,
         không ôm được vào lòng.

Hạnh phúc là khi ta chờ mong
Mà cái đích không bao giờ đến được.

Hạnh phúc là những điều ta mơ ước
Mãi mãi xa vời, mãi mãi mông lung.

Hạnh phúc là đôi bờ của một dòng sông
Lặng nhìn nhau suốt chiều dài nỗi nhớ.

                Nha Trang, 23:30, 08-12-2011 

AI CŨNG...

Ai cũng có một ngôi nhà để nhớ;
Có người thân đánh thức mỗi sớm mai;
Có bữa cơm xum họp mỗi ngày;
Có tách trà thơm ngồi trò chuyện.

Ai cũng có một người thương mến
Dù đi xa hay ở thật gần.
Để trái tim ngày đêm nhung nhớ,
Để ra vào, thơ thẩn, băn khoăn…

Ai cũng có một điều rất riêng,
Như kho báu chỉ mình mình biết
Nơi cất giữ những gì tha thiết
Chẳng để giãi bày, chẳng để sẻ chia.

Ai cũng có một điều suy tư…
Ai cũng có…
                 Nhưng không phải ai cũng biết!

Nha Trang, 26-11-2011

HẢI PHÒNG TRONG TÔI

“Hải Phòng ơi!
Ta khẽ nhắc tên Người!
Một thành phố,
                        Một quê hương,
                                                Một bạn đời yêu quý!”
Câu thơ này tôi đã viết bao lần trên trang vở
Mà không biết được tên tác giả là ai.
Xin một lần được cám ơn người
Đã nói giúp tôi những lời gan ruột!

Hải Phòng trong tôi không chau chuốt
Như chàng trai Hà Thành với dáng kiêu kỳ
Cũng không “anh hai Sài Gòn” với những bước đi
Đầy táo bạo không bao giờ biết sợ.

Hải Phòng trong tôi là thành phố thợ
Màu xanh công nhân chảy khắp phố phường
Khi tiếng còi tầm chiều chiều vang lên
Xi Măng, Duyên Hải, và bao nhà máy nữa...

Hải Phòng trong tôi – thành phố của ước mơ
Buồm căng gió vươn ra biển cả
Làm chủ biển khơi, đè lên sóng dữ
Ngẩng cao đầu đón gió biển Đông.

Hải Phòng trong tôi – thành phố phượng hồng
Phải chia ly, cũng là “Cuộc chia ly màu đỏ”
Được gặp gỡ là nồng nàn như lửa
Đã yêu thương, yêu suốt cuộc đời!

Hải Phòng trong tôi – giản dị có thế thôi
Xa càng nhớ, gần càng yêu tha thiết!

HP, 11:24, 18/11/2013

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

Chuyện ngày xưa

     Tôi vốn hay nợ tình , xin lấy thơ để trả vậy .

KHÚC TIÊU TƯƠNG LỖI NHỊP

                    “ Vì nàng đẹp như một bông hồng
                      Nên tôi không dám yêu nàng ... ”
                                     ( Lời một ca khúc Pháp )

Ngày xưa ,
          đã khi nào anh kịp nói YÊU EM chưa ?
Hay chỉ mắt nhìn nhau vời vợi !
Tay run run cầm tay cùng bổi hổi
Một tiếng ve ngân cũng bối rối cuộc tình
Giọt trăng nào đọng ánh mắt lung linh ...!?

Trải mấy mùa thu xa cách ,
Trải bao ngăn cách khôn lường ...
Một sớm mùa xuân nơi mưa nắng vô thường
Nhận được tin ,
          Mẹ gả em về nơi bến ước !
Nàng khóc ròng trên từng bước VU QUY ...
Ta nhói đau ,
          lửa tình tàn theo từng bước em đi ...
Thôi đành ôm nỗi đau ,
          vương khúc tơ lòng :
EM YÊU ơi , hẹn kiếp sau ta tìm lại nhau !

Rồi anh đi xa , đi xa ...
không ước hẹn gì ngày trở lại
Đường về Thăng long sao bây giờ , xa ngái
Có còn chăng tình ái một thời mơ ?
Lòng lạnh băng ,
          như ngọn lê trên đầu súng hững hờ
Nơi cõi bờ quê hương ,
          đâu chút vấn vương người xưa , tình cũ ...

Rồi ... như tiền duyên kỳ ngộ ,
          một sớm cuối thu sương giăng triền đê ,
Bỗng gặp lại nàng trên một chặng đường quê .
Tình cũ mười năm , làm ta bối rối ...
Gương mặt phong sương ,
          áo lính trận bạc nhạt nhòa gió bụi ,
Tự hỏi lòng : còn chăng ,
          nét hào hoa phong nhã thuở Thăng long ?
Ai có còn dư âm
          khúc tình xưa xao xuyến cõi lòng ? ...
               ... Cùng giao hòa ánh mắt cười ,
          và bình minh chợt rạng ngời trên sông .

               Nàng rằng : chót nhỡ tấm chồng
          Vô duyên , bẽ phận má hồng nuôi con .
               Mười đông phai nhạt vàng son
          Bặt tăm bóng nhạn , mỏi mòn tình khuê .
               Đành lòng tìm chốn đi về
          Nương nhờ bóng quế , trọn bề hiếu gia ...
               Lại VU QUY , lại khóc òa ...
          Ôi thôi duyên cũ , tình xa ... nhỡ nhàng !
               Kiếp này đành phụ tình chàng ...

               Buồn trông ngấn lệ mắt nàng
          Bước chân lữ thứ bỗng tràn hư vô
               Đá vàng về lại giang hồ
          Cung tương lỡ nhịp , hẹn chờ kiếp sau .

                                            Hà nội , lập đông 2013
                                               HOÀNG GIANG

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

Chào mừng thành viên mới

Trang Thơ có thêm thành viên mới, chị Đinh Thị Hải Lượng. Với 5 tập thơ đã xuất bản và 1 tập thơ đang thai nghén, chị bảo chị không coi mình là nhà thơ, chị chỉ trải lòng mình qua những vần thơ. :)
Mong chị chia sẻ cảm xúc với bạn đọc và chúc chị có thêm nhiều trải nghiệm ở Trang Thơ. :))


Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

TỔNG OFF FBKN - Hải Lượng

Off  không phải là đóng lại lòng mình
Mà là mở ra một trang đời mới
Khi đang onl. dòng đời như đang chảy
Từ một nơi đến với muôn nơi.

Off  là khi ta thực sự nghỉ ngơi
Thầm kiểm định những gì đã đến
Những gì đã đi như nước cuốn
Trong dòng đời chảy mãi không thôi!

Off hay onl. vẫn là cuộc đời
Cánh này đóng, cánh kia mở rộng!
NT, 29/10/2013

BẢN GIAO HƯỞNG “ANH HÙNG” - Hải Lượng

Bản giao huởng “Anh hùng”vang lên
Để đưa tiễn người anh hùng tên Giáp
Chỉ huy dàn nhạc là người Đức
Một đồng bào của Beethoven.

Giờ này Hà Nội chìm trong sương
Nhà Hát Lớn mặc trầm trong đau đớn
Những âm thanh vang lên như sóng
Bản giao huởng “Anh hùng” bi tráng trong đêm.

Những nhạc cônng trong trang phục màu đen
Chương hai nhuốm một màu tang lễ
Nỗi đớn đau như sóng ngầm của bể
Càng tôn lên một ý chí thép gang…

Chương Ba, như một niềm hân hoan
Bởi không chết người anh hùng vĩ đại
Đất sẽ cho cây đơm hoa, kết trái
Tình yêu sẽ nở những đóa hồng.

Dàn nhạc đang chơi Bản giao huởng “Anh hùng”
Như hiển hiện bóng hình Bác Giáp
Beethoven – không viết cho Napoleon Bonaparte
Ông viết cho người anh hùng của Việt Nam!

NT, 24:02, 12/10/2013

VẮNG - Hải Lượng

Ngày vắng mặt trời, ngày âm u
Vạn vật nhuộm một màu xám xịt
Đêm vắng ánh trăng, đêm mù mịt
Chim rừng bay không biết đường về.

Khi cuộc đời vắng những lời ca
Là khi tâm hồn con người tắt lịm
Chẳng còn yêu thương, chỉ là hoang vắng
Một bãi đất cằn không cỏ cây.

Ta vắng nhau không còn mây bay
Biển vắng sóng và gió thôi xào xạc
Bờ cát dài vắng tanh như sa mạc
Vắng một người, vắng cả nhân gian!
Nha Trang, 2013

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

Cất giùm tôi tuổi đôi mươi

Vào FBKN đọc được những dòng tâm sự của bạn. Ôi cái thời xa xưa ấy, đáng yêu và đáng nhớ thế không biết. :)


Hôm nay, “tự kỷ” và nhớ về ngày xa xưa ấy, cái thời ăn bo bo và mì ép. Mình nhớ ở bảng THÔNG BÁO của nhà ăn có dòng chữ: "Đề nghị các cô nhà ăn đậy lồng bàn kẻo ruồi ăn hết phần của chúng cháu." Và thế là…lòng tự nhủ:

Cất giùm tôi tuổi đôi mươi
Giấu giùm tôi kỷ niệm thời xa xưa.

Cái thời tóc bím đong đưa
Bờ vai con gái ngẩn ngơ bao người.

Long lanh ánh mắt như cười,
Trái tim luôn hát những lời tình yêu.

Cái thời buổi sáng mong chiều
Buổi trưa mong tối lời yêu hẹn hò.

Cái thời nắng đổ trời lo
Một cơn mưa nhỏ đủ cho mi buồn.

Giấu giùm tôi, cất giùm luôn
Những trang nhật ký, những buồn vu vơ.

Thuyền ai trở lại bến xưa?
Trả giùm tôi những vần thơ tỏ tình.

Xưa rồi câu hát trúc xinh
Hỏi thầm ai có nhớ mình năm xưa?
Minh Hà

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

Và con hằng tin...*

Con tắt TV rồi, để mình con với Bác.
Dân tiễn Bác không sầu thảm.
Dân tiễn Bác tê tái suy tư.
Suy tư chào biệt thế kỷ 20, thế kỷ của những Bi Tráng Việt khổng lồ. Thế kỷ của những Người Việt khổng lồ.
Suy tư khi vườn hết đại thụ, chỉ còn chói chang nắng từ mặt trời thu. Đó là khởi đầu mới mẻ. Hãy tự mình lớn nhé, cây non!
Và con hằng tin
Rằng đất nước này kỳ diệu
Những cô cậu non tơ mặc áo xanh trong những đêm tang lễ. Những người Việt rất trẻ dắt những đứa con lẫm chẫm đi trên các ngách phố Hà Nội đêm viếng Bác thăm thẳm sâu
Những người Việt trẻ khác trên khắp non nước này
Họ có sứ mệnh để đất nước này tràn sắc nắng của yêu thương, khẳng khái.
Bác đã có một Điện Biên Phủ thứ hai.
Điện Biên Phủ của lòng Nhân Ái Việt.
Điện Biên Phủ của lòng Tự Tôn Việt.
Dẫu thế nào, thì con vẫn hằng tin - dẫu trăng có khi mờ khi tỏ
Rằng: Nước Việt là Nước của những Người Việt áo vải khổng lồ - Thời cần gươm ngàn cân hay thời cần một phần mềm lỗi lạc thì vẫn đã và sẽ là như thế. Vĩnh biệt Bác!
Để mở lòng đối diện với hôm nay.
(T.Đ.T)
 Ảnh: Internet
*Tựa đề - HT

Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

Dân là biển...


Dân - lặng lẽ, thân tình bên nhau trong một vòng tròn vĩ đại dài theo bốn đường phố, quây trọn Hoàng Thành xưa. 
Dân - không khóc, không cố bộc lộ điều gì cho đúng lễ tang. Họ cười với trẻ con, họ hỏi han nhau khi người bên cạnh mệt, họ đọc báo để kiên nhẫn đợi. Đa phần họ im lặng và suy tư. 
Dân - thức suốt đêm dán hình Đại tướng, rồi mang đến, kể lạc cả giọng cho thanh niên biết về những ngày khói lửa đã xa. 
Dân - lo cho nhau những bình nước uống miễn phí, chạy xe máy chở bánh mỳ đến mời nhau, đem đến cho nhau những bó hoa. 
Dân - không một vỏ bao bánh vất lên hè, lo để mọi thứ gọn gàng, chu tất trong ngày thế này. 
Dân - tất tả gọi cứu thương khi người già ốm mệt. 
Dân - chia cho nhau dải băng tang để phủ lên tấm ảnh. 
Dân - đang đứng xếp hàng, cả tiếng đồng hồ nhích lên được đoạn ngắn, chỉ cho cô bảo mẫu dắt các cháu lối "vào cửa sau" để viếng. Dân - xe đông hơn ngày thường, người đông hơn ngày thường, mà chẳng cần nhiều công điều khiển của công an, chẳng có ùn tắc. 
Khi chúng ta - người Việt - cùng vào một việc gì do thôi thúc tự tâm can, chúng ta bộc lộ một tính kỷ luật, chu đáo, sáng tạo và đoàn kết đến kỳ lạ. Một bàn tay vô hình của tình yêu và lý trí sắp xếp, hơn bất cứ một bộ óc tổ chức nào. 
Tôi đã thấy ánh mắt nhiều khách nước ngoài nhìn dòng người hôm nay. Lạ kỳ trong ngày tang, trong ta nghẹn nỗi niềm hạnh phúc. 
Dân là biển. 
"Biển ấy, chỉ ai tin thì mới hiểu" (Chế Lan Viên)
(Bài & ảnh: T.Đ.T)

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

CHIẾN CÔNG CUỐI CÙNG

 Nguồn ảnh: Internet
         Những đoàn người kéo dài hàng cây số lặng lẽ xếp hàng để chia tay ông, trước cả tuần khi tang lễ diễn ra. Những tấm ảnh của ông, những lời tri ân dành cho ông ngập tràn mạng xã hội trước khi báo chí chính thống đưa tin ông từ trần. Đó là những chỉ dấu về sự đồng thuận trong lòng dân khi bày tỏ nỗi tiếc thương đối với một con người.
         Điều mà lâu rồi, và hẳn còn lâu nữa mới xuất hiện. Và đó, cũng là chiến công cuối cùng của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, một con người của những chiến công.
         Sẽ là thừa khi nói về những chiến công của ông. Bởi cả thế giới này đã nói đến ông, và những chiến công đó.
Sẽ là thừa khi nói về nhân cách của ông. Một con người nhận được cả sự tiếc thương, ngưỡng vọng của cựu thù thì đâu cần phải nói đến thêm về nhân cách. Đó là điều đã được minh định trong hơn một thế kỷ làm người của ông.
         Nhưng sẽ là thiếu nếu như không nghĩ về chiến công cuối cùng này, về điều mà ông mang lại cho nhân dân bằng hơi thở cuối cùng. Bởi sự ra đi của ông mang lại niềm tin cho những người đang sống.
         Chúng ta có thể đã phần nào mất đi lòng tin vào những giá trị đạo đức khi nhìn thấy những điều xấu xa xuất hiện mỗi ngày. Nhưng khi nhìn vào những đoàn người lặng lẽ đau buồn trước sự ra đi của ông thì niềm tin đó đã trở lại. Bởi hình ảnh đó cho thấy những giá trị từ con người ông, trí tuệ của ông, lòng yêu nước của ông, nhân cách của ông, cuộc sống bình dị của ông… vẫn luôn là điều được nhân dân chân thành ngưỡng vọng.
         Chúng ta có thể đều đã từng bi quan về sự đảo lộn các giá trị sống, đã có lúc nghĩ rằng cả dân tộc này đang chạy theo những điều phù phiếm, sự hư danh, hay tiền tài, vật chất thuần túy. Nhưng khi lắng nghe người dân chia sẻ tình cảm dành cho ông thì chúng ta đã thấy rằng lòng dân không khi nào quên được một con người đã mang lại niềm tự hào cho dân tộc.
         Niềm tin của dân chúng có thể vẫn luôn luôn tồn tại. Nhưng nó lẩn khuất, nó hao mòn trước những điều tiêu cực, những vấn đề khó khăn của đất nước. Rất nhiều người trong chúng ta vẫn cố gắng tìm lại niềm tin ấy trong những nỗ lực của mình, bằng hành động, bằng lời nói, bằng cả sự hi sinh.
         Đôi khi chúng ta nản lòng, đôi khi tuyệt vong khi những nỗ lực đó dường như quá bé nhỏ để lấn át những điều tồi tệ, xấu xa của cuộc sống. Và, khi nhìn vào đoàn người lặng lẽ, u buồn trước ngôi nhà số 30 Hoàng Diệu thì có một niềm hi vọng đang trở lại một cách mạnh mẽ.
         Có lý gì để mà không tin tưởng vào sự hồi sinh quật cường của một dân tộc biết cúi đầu trước một nhân cách lớn chứ không phải cường quyền?
         Có lý gì để mà không tin tưởng vào một tương lai tốt hơn cho dân tộc khi những con dân bình thường nhất cũng luôn có nhu cầu được tự hào về những chiến công?
Sau khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình, Đại tướng Võ Nguyên Giáp vẫn tiếp tục mang đến cho những người đồng bào của ông niềm tin tuyệt vời đó. Ông vẫn tiếp tục lập nên một chiến công cả khi không còn hơi thở nữa, một chiến công thậm chí còn khó khăn hơn rất nhiều những chiến công mà ông đã lập trong cuộc đời của mình.
         Năm xưa, những người lính đã tin tưởng vào tài năng của ông mà làm nên một trận Điện Biên Phủ. Giờ đây, niềm tin mà ông tạo ra trong lòng người dân rất có thể sẽ là chỉ dấu bắt đầu cho một kỳ tích mới.

Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2013

Kính tặng Bác Văn

 Ảnh: Duy Anh
LỜI CHÚC 
                             BÁC là vị Đại tướng đầu tiên
                             Chỉ đạo kháng chiến thắng mọi miền
                             Chúc BÁC: trường thọ, vui, hạnh phúc
                             Lẻ ba trăm tuổi đẹp như tiên.
 Hà Nội 04-10-2013
NÉN TÂM HƯƠNG 
                             Vẫn biết tử sinh vốn lẽ đời 
                             Mà nghe tin dữ thấy chơi vơi 
                             Dâng nén tâm hương con kính viếng 
                             Đau thương vĩnh biệt Bác VĂN ơi! 

TỔ QUỐC GHI CÔNG 
                             Cả nước tiễn Người trong nỗi đau 
                             Trời thương biển nhớ quyện xanh màu 
                             Thế giới nghiêng mình chào Đại Tướng 
                             Ghi công Tổ Quốc mãi mai sau. 
 Hà Nội 04-10-2013
BẠCH LIÊN

*Bài thơ đầu chị Bạch Liên, đăng trên FB, sáng tác hôm 25/8 nhân ngày sinh nhật lần thứ 102 của Đại tướng Võ Nguyên Giáp (25/8/1911-25/8/2013). Hai bài thơ sau chị mới sáng tác khi nghe tin Bác mất. Hôm nay xin phép chị được đăng chùm thơ này.   

Hàng triệu người tự cài lấy băng tang

Kính viếng Vị tướng tài Võ Nguyên Giáp

Ôi! Vẫn biết phút giây này sẽ đến
Mà làm sao tim vẫn nghẹn nên lời
Vị tướng tài bao triệu người quý mến
Trái tim Người ngừng đập... Việt Nam ơi!

Tin buồn đưa giữa chiều tối đất trời
Tin buồn đưa đến muôn nơi trái đất
Tin buồn đưa ngỡ chưa là sự thật
Vị tướng tài! Nay đã mất rồi sao?

Từng hàng tre ngỡ như cũng lao xao
Từng trái tim thấy nghẹn ngào thương tiếc
Bữa cơm tối từng nhà dừng ăn tiếp
Cháu ngây thơ ngơ ngác biết chuyện gì?

Vẫn hiểu rằng vòng tử biệt sinh ly
Chẳng ai thoát, chẳng có gì níu được
Đời nhân hậu mấy ai so sánh được
Thế kỷ đời điều mong ước nhân gian!

Khu rừng xưa nghe vọng tiếng suối ngàn
Tên anh Văn vẫn vọng vang bờ cõi
Quân lệnh đầu tiên rõ từng tiếng nói
Phai Khắt, Nà Ngần chói lọi sử xưa...

Đờ Cát gục đầu, hai cánh tay đưa
Từ dưới hầm lên vẫn chưa hiểu nổi
Là tướng phương Tây không ngờ phút cuối
Thành hàng binh cúi đầu dưới sao vàng.

Cầu Hiền Lương chia cắt Bắc Nam
Cuộc chiến mới với vô vàn gian khó
Lời Bác Hồ trong tim ai khắc rõ
"Không có gì quý hơn độc lập, tự do!"

Pháo đài bay? Ta thiêu chúng ra tro!
Vua chiến trường? Ta đập bò ra hết!
Xẻ Trường Sơn! Bao đoàn quân mải miết...
Vị tướng tài thêm anh kiệt vô song.

Nhật lệnh tuyệt vời, dân tộc chờ mong
Thần tốc nữa lên! Vang trong quân ngũ!
Táo bạo nữa lên! Từng giây tranh thủ...
Giải phóng miền Nam! Một nửa cõi bờ...

Khúc khải hoàn rộn rã nhạc và thơ
Quốc kỳ tung bay ước mơ đã thoả
Vị tướng tài thấy nỗi niềm sao lạ.
Trong ngày vui như thấy có Bác về...

Tóc bạc một đời binh nghiệp say mê
Tạm quên chiến trường quay về cuộc sống
Đảng giao việc gì không hề nao núng
Dù có tạm quên gươm súng, sa bàn...

Nụ cười vẫn hiền, tình vẫn chứa chan
Tuổi tác càng cao lại càng đức độ
Bên người lính xưa chia từng cảnh ngộ
Giữa những gian nan vẫn tỏ tim hồng.

Ôi! Vị tướng tài rạng rỡ núi sông
Sử vàng mãi ghi chiến công lừng lẫy
Lễ tang Người... có thể không đến đấy...
Hàng triệu người... tự cài lấy băng tang...

Lê Thống Nhất 

***
Thầy giáo, tiến sĩ Toán học Lê Thống Nhất, từng là giảng viên ĐH Sư phạm Vinh, nay là chủ tịch HĐQT Công ty CP Truyền thông và Giáo dục Trực tuyến, là một thầy giáo được rất nhiều thế hệ học trò biết đến không chỉ qua các cuốn sách, bài giảng môn Toán rất hay mà còn với tài làm thơ của mình. 
Xem các bài thơ của TS Lê Thống Nhất tại link.

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Chuyển khúc Hạ - Thu

     Xin góp cùng các bạn khúc tình thu mới của tôi. Nếu được, nhờ TQ ĐHT  &  các bạn blogger tìm giúp vài hình ảnh minh họa cho bài, cảm ơn trước!


TÌNH CHỚM SANG THU

Hạ thắm dỗi hờn lui gót
Mắt ai còn giấu chớp dưới làn mi
Bão sớm tan cho thu sang dịu ngọt
Sương chớm khuya,
          giọt nào buông khẽ báo thu về.

Ta thẫn thờ nâng ngọn bút vân vê
Mới thu trước đã thu này, nhanh quá!
Nhịp thời gian hay dòng đời hối hả?
Chửa kịp chia tay hạ, đã thu rồi!
Ai lả lơi cười,
          nhịp đong đầy hồn thơ chơi vơi!

Thoáng mơ về những đêm lên khơi
Thuyền trăng dạt dào nương gió
Sóng Ngân hà tung bọt sao lấp lóa
Tỏa sương huyền ảo trần gian
Rung điệu tơ lòng ru dịu cuộc tình tàn.

              
Thôi nhé, giã từ mùa hạ
Đầy nắng mưa thất thường
Ta lặng vào tình thu yên ả
Trăng vàng, cỏ ngậm sương
Mắt biếc long lanh kẽ lá
Hây hây phớt đỏ má đào
Xanh thắm khoảng trời đầy gió
Lâng lâng nâng bước tiêu dao...

Thu vui về trên từng bước xôn xao
Ơi những cánh chim bạt gió
Dẫu đẫm mình qua ngàn giông tố,
Vẫn chứa chan lòng những thu vương
Đưa tình vào thu trong khúc vô thường.


                    Hà nội, chớm thu 2013
                         HOÀNG GIANG

Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Đôi dép

Nguyễn Trung Kiên
 Ảnh: Internet
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ.

Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau.

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia.

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.

Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh.

Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi.

Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung.

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.