Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tualinh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tualinh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 23 tháng 7, 2012

Lẳng lặng mà nghe...

BỨC TRANH 


Mưa
Rắc sợi bạc
giăng giăng ngoài ô cửa,
im lặng ,
Rừng bạch dương,
tối sẫm màn đêm.

Những phím đàn
im lìm vào giấc ngủ,
nho nhỏ chùm hoa hòa thảo
ủ rũ rúc vào nhau,
Lịm tắt tiếng ngân nốt nhạc cuối cùng.

Quầng sáng mờ ảo,
Dư âm
Bản “Sonata Ánh Trăng” *
ngập ngừng lật trang sách nhỏ, …

Chênh vênh những dòng thơ,

Như …
còn dang dở
một mái tóc đen
lượn sóng mượt mà,

Như …
vừa khép lại
một đôi mắt nhung huyền,
buồn sâu thăm thẳm..

Như …
có một CON NGƯỜI
Vội đi…
Bỏ quên đâu…
Một tẩu thuốc ngậm môi

Đêm sâu,
mơ màng …
dịu dàng hơi thở nhẹ.
Thu đến…
Thu đi…?

Trong khuya vắng
Vần thơ ai **
Đọng lại ,
Chỉ nơi đây,
mãi mãi…
một khoảnh khắc này.

Tuấn Linh 08/2011

HỌA THƠ TUẤN LINH


Nắng
Rót lửa hồng
Chang chang trên mái tôn
Ồn ào
Vườn Hồng đào
Sáng bừng ngày mới.

Tiếng động cơ
Xóa tan những giấc mơ
Lảo đảo những vai gầy về chợ
không một lời ca thán
lặng yên muôn thuở dân tôi

Bóng đêm tối thui
đọng lại
Bản hùng ca chiến thắng
vừa hát lúc chiều đã vội vã quên.

Hừng hực những vần thơ

viết
về những ngày lửa cháy
những chiếc đầu lâu
tắt lịm tiếng cười
viết
về những người con gái
một thời hăng hái
lăn lóc Trường sơn
Và bây giờ
mỏi mòn
trông đợi một đứa con không cần bố
để tuổi già
không cô đơn
Những đôi mắt bồ câu
Những đôi môi hồng nồng cháy
Còn đâu?

Xuân đã qua
Xuân có còn ở lại?
Trong khuy vắng
Vần thơ ai
Đọng lại
Chỉ nơi đây
Còn mãi
Những khoảnh khắc
Đắng cay
cho những ai
yêu một lý tưởng
Tràn đầy.

Trần Quang Trung 20/7/2012

HỌA THƠ
Thu
      dứt chiếc lá
                        lặng thầm trong khuya vắng.
Bầu trời
             đêm ẩn hiện
                                một vì sao hôm.


Lặng lẽ, cô đơn
              người hoạ sỹ
                          thu mình trên bức tranh tường
                                     cố vẽ cho xong hình chiếc lá.

Sớm mai đây
         mùa đông về vội vã
                  bên khung cửa sổ nhìn ra,
Cô bé chợt vỡ oà:
                  chiếc lá cuối cùng
                                     chưa vội rời xa...

(Thu Hà phụ họa bài thơ "Bức tranh" của T/G TL dựa theo truyện ngắn "Chiếc lá cuối cùng" của nhà văn Mỹ O. Henry)

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

Tặng bạn đọc Trang Thơ

Xin giới thiệu thêm bản dịch mới của bài thơ Đợi anh về.

Đợi anh về 
(Konstanchin Simônốp)


Đợi anh, anh sẽ về
Chỉ cần em gắng đợi.

Dù lá vàng mưa dội
Gợi nỗi buồn tái tê,
Dù tuyết rơi, gió về
Dài thêm ngày vô vọng
Dù nắng hè rát bỏng
Thiêu đốt nỗi chờ mong
Em ơi, chớ nản lòng
Em của anh, hãy đợi.

Dù ai kia thay đổi
Quên hết những ngày qua,
Dù biền biệt nơi xa
Chẳng một dòng thư tới,
Dù bạn bè mệt mỏi
Bắt đầu chán đợi rồi
Em ơi, giữ vững lòng
Em của anh gắng đợi.

Đợi anh, anh sẽ về
Đừng mong điều tốt chi
Cho ai đó thầm thì:
Cần quên đi đúng lúc.
Dù mẹ già con dại
Cũng tin anh chẳng còn,
Dù bạn em mỏi mòn,
Thẫn thờ bên bếp lửa
Đắng cay ly rượu dở,
Viếng hồn người nơi xa
Thì em, chớ mềm lòng
Dốc chén tình cùng bạn.

Đợi anh, anh sẽ về
Diệu kỳ như không thể,
Trông chết cười ngạo nghễ.

Người chưa hề rơi lệ,
Với họ chỉ là: may
Họ đâu hiểu điều này
May mắn nào có thể.
Trong tứ bề đạn lửa,
Giữa muôn trùng nguy nan,
Có tình em nồng nàn,
Cùng anh vượt cõi chết.

Chỉ hai ta mới biết
Anh vẫn sống trở về
Bởi vì em biết tin,
Lau khô dòng nước mắt
Giữ nguyên vẹn ước mong
Bởi tình em yêu anh
Mạnh hơn lẽ thường tình
Vượt qua đời gian khó.
Dễ gì có ai đó
Biết như em đợi chờ.

03/2012
Tualinh dịch
* Những chữ nghiêng là lời dịch không có trong nguyên bản. (Chú thích của dịch giả)

Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012

Bức tranh

 Ảnh: Internet
Mưa
Rắc sợi bạc
giăng giăng ngoài ô cửa,
im lặng,
Rừng bạch dương,
tối sẫm màn đêm.

Những phím đàn
im lìm vào giấc ngủ,
nho nhỏ chùm hoa hòa thảo
ủ rũ rúc vào nhau
Lịm tắt tiếng ngân nốt nhạc cuối cùng.

Ánh sáng mờ ảo
Ngập ngừng lật trang sách nhỏ
những vần thơ chông chênh
Như dang dở
Một mái tóc đen
lượn sóng mượt mà
Như khép lại
Một đôi mắt nhung huyền
Buồn sâu thăm thẳm
Như có một CON NGƯỜI
Vội đi…
Bỏ quên đâu…
Một tẩu thuốc ngậm môi

Đêm sâu,
mơ màng
dịu dàng hơi thở nhẹ.
Thu đến…
Thu đi…?

Trong khuya vắng
Câu thơ
Êxênhin
Đọng lại,
Và mãi mãi
Chỉ ở đây, một khoảnh khắc này.

Tualinh 08/2011

Xuất xứ của bài thơ:
Đây là com.thơ của anh Tualinh khi xem bức tranh minh họa cho bài "Mưa". Bình thường bạn đọc Trang Thơ vẫn ngẫu hứng sáng tác những com.thơ đáp lại, hoặc lấy cảm hứng từ bài đăng. Trường hợp này lại khác. 
Bạn Thu làm khá nhiều thơ và thường hiếm khi đặt tên cho các bài thơ, thường bạn chỉ đánh số thứ tự. Vì vậy khi đăng, Thu dựa theo nội dung bài thơ để đặt tên, rồi tìm ảnh minh họa. Bạn đọc thường chỉ hay chú ý đến nội dung bài thơ, không quá lưu tâm đến ảnh minh họa.
Trở lại với bài "Mưa". Sau khi bài đăng được 1 tuần, anh Tualinh đã đăng ở mục nhận xét một com.thơ, và sau đó anh có lời về cái còm đặc biệt này.

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2011

Dịch thơ Xô Viết

Vài hôm trước, một người bạn cùng học K3 - Chí Nhân bảo tôi "Cậu thử dịch bài С чего начинается Родина? đi", nhớ lại cách đây cả tháng, HT - trong một nhận xét, cũng đã có gợi ý tương tự.
Giọt nước tràn ly.
Yes, so I do!

Tổ Quốc bắt nguồn từ đâu?
                                                       М. Матусовский
Tổ Quốc bắt nguồn từ đâu?
Từ những bức tranh
      trong quyển sách vỡ lòng tuổi thơ của bạn
Từ những người bạn tốt, thủy chung, tin cậy,
    cùng một sân chơi, hàng xóm thủa nào.

Có lẽ, Tổ Quốc còn bắt nguồn,
Từ bài ca, dịu dàng mẹ hát
            vỗ về ta lúc tuổi thiếu thời,
Từ lòng keo sơn, giữa bất kỳ gian nan thử thách
Không một ai chúng ta lui bước, rời xa.

Tổ Quốc bắt nguồn từ đâu?
Từ chiếc ghế băng thân thuộc bên lối vào cổng nhỏ,
Từ cây bạch dương non trên cánh đồng qua vụ,

mặc gió uốn cong thân, vẫn vươn thẳng mọc lên.

Có lẽ, Tổ Quốc còn bắt nguồn,
Từ tiếng hót chào xuân của con chim sáo đá,
Từ con đường qua làng
                               mở lối đi tít tắp về xa,

Tổ Quốc bắt nguồn từ đâu?
Từ đốm sáng xa xa, 
lấp lánh cháy sau ô cửa sồ những mái nhà,
Từ chiếc mũ kỵ binh Buđionnưi, của cha,
       sờn mầu, nằm khuất đâu trong góc tủ,
                     mà bỗng một lần ta bất chợt tìm ra.

Có lẽ, Tổ Quốc còn bắt nguồn,
Từ tiếng động vòng quay bánh xe
                đoàn tầu hành trình dường như không nghỉ,
Và cả từ lời thề của tuổi trẻ,
  vồng căng lồng ngực,
đinh ninh, bạn nguyện mãi mang theo
trong trái tim mình.

Tổ Quốc bắt nguồn từ đâu?
Tổ Quốc bắt nguồn từ đâu?
  12/2011
Tuấn Linh

Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011

Phụ họa đoạn kết bài thơ tiễn bạn

Trang Thơ đã đăng bài thơ tiễn bạn, bài "Lửa Thiêng" của anh Tuấn Linh, và nhận được nhiều ý kiến nhận xét từ phía bạn đọc. Bài thơ của anh đã gây nguồn cảm hứng sáng tác cho một số nhà thơ "cận tương lai". Anh HDT đã "xuất thần" với 3 cái kết khác nhau. Trang Thơ xin đăng giới thiệu cùng bạn đọc. 

Lửa thiêng
Ngọn lửa hỡi,
         chớ vội bùng lên dữ dội.
Chậm lại chút thôi
          Để bạn ta châm điếu thuốc cuối cùng,
Ly rượu dở dang, một đời bạn chưa uống hết,
              Nhỏ giọt lệ xót thương,
                            Xin bạn,
                                  cạn hết lần này.
Con tuấn mã hý vang thảm thiết,
Vó ngựa chồn chân, dừng trước bến biệt ly.
Thì xin bạn, hãy đừng thêm một lần tư lự,
Gian nan này, ta trả lại về
                       nơi cũ, chốn hồng hoang.
Lửa thiêng
Hãy cháy sáng lên,
        sáng chói lên, hơn như là có thể.
Nhanh đưa bạn ta sang sông,
                              về cõi hư vô.
Ở nơi ấy, sẽ không còn đau đớn,
   Tĩnh lặng mặt hồ, trong vắt hình hài.
   Và tinh khôi, và thơ ngây
                Thấp thoáng lại về trong ánh mắt,
   Như lúc được mẹ sinh ra trên cõi trần ai...
Rồi sẽ tới ngày,
      Trên trời xanh lộng gió
              Vọng tiếng acmonica
                      “Hát mãi khúc quân hành”
Ấy là lúc, đồng thanh chúng tôi cùng cất tiếng:
        “Chào anh, Phạm Nguyễn, chào anh!”
Tuấn Linh.09/07/2011

 Ảnh minh họa
 Kết 1: 

Giờ đã điểm,
           bịn rịn mà chi
                           Phạm Nguyễn ơi đi nhé!
Nhớ đừng quên
              chiếc kèn hamonica
Còn chút nợ đời,
                  chúng tôi xin "gửi lại",
                                đi chuyến tàu sau
Hẹn gặp lại
                cùng hát
                       "khúc quân hành". 


Kết 2: 

Giờ đã điểm,
           bịn rịn mà chi
                           Phạm Nguyễn ơi đi nhé!
Xin đừng quên
              chiếc kèn hamonica
Còn chút nợ đời
                  lại chót ham vui
                             Bọn tôi đành "gửi lại"
Chờ tới lượt mình
                  bình thản "trở về"
                                 trên những chuyến tàu sau....

Kết 3:


Đường xa lắm,
               Phạm Nguyễn ơi xin rảo bước
Lẻ loi một mình
         nặng cây thánh giá trên vai...
Kiếp nạn cuối?
             Kiếp nạn đầu?
                          nào ai biết được
Hẹn gặp lại nhau
                  ta lại hát
                          lại cười...!

Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2011

Bài thơ tiễn bạn

Thu nghe đâu đó tiếng nức nở, nghẹn ngào nhưng không bi lụy trong "Tiễn chị" khi đọc "Tiễn đưa Phạm Nguyễn" của anh Tuấn Linh. Giờ phút chia ly thật buồn, bao giờ cũng thế. Những giọt nước mắt chực trào dâng, nghẹn lại. Cuộc chia ly lần này không như những cuộc chia ly khác. Cuộc chia ly tưởng như là vĩnh viễn. Nhưng không, với Thu không hẳn là thế. Khi mà ai đó vẫn còn trong tâm tưởng của chúng ta, khi mà ai đó vẫn có thể cảm nhận được những tình cảm mà chúng ta dành cho họ thì người đó sẽ sống mãi. Bài thơ "Lửa thiêng" của anh Tuấn Linh được đăng lần đầu trên trang Cựu học sinh K3 trường VHQĐ Nguyễn Văn Trỗi ngày 9/7/2011 và ngay sau đó được anh Trần Bắc Hải phổ nhạc thành bài hát "Lửa thiêng" đăng trên trang bank5troi ngày 10/7/2011. Bài hát do chính tác giả trình bày. Xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc Trang Thơ cả 2 tác phẩm.

Lửa thiêng

 Ảnh minh họa
Ngọn lửa hỡi,
         chớ vội bùng lên dữ dội.
Chậm lại chút thôi
          Để bạn ta châm điếu thuốc cuối cùng,
Ly rượu dở dang, một đời bạn chưa uống hết,
              Nhỏ giọt lệ xót thương,
                            Xin bạn,
                                  cạn hết lần này.

Con tuấn mã hý vang thảm thiết,
Vó ngựa chồn chân, dừng trước bến biệt ly.
Thì xin bạn, hãy đừng thêm một lần tư lự,
Gian nan này, ta trả lại về
                       nơi cũ, chốn hồng hoang.

Lửa thiêng
Hãy cháy sáng lên,
        sáng chói lên, hơn như là có thể.
Nhanh đưa bạn ta sang sông,
                              về cõi hư vô.
Ở nơi ấy, sẽ không còn đau đớn,
   Tĩnh lặng mặt hồ, trong vắt hình hài.
   Và tinh khôi, và thơ ngây
                Thấp thoáng lại về trong ánh mắt,
   Như lúc được mẹ sinh ra trên cõi trần ai.

Rồi sẽ tới ngày,
      Trên trời xanh lộng gió
              Vọng tiếng acmonica
                      “Hát mãi khúc quân hành”
Ấy là lúc, đồng thanh chúng tôi cùng cất tiếng:
        “Chào anh, Phạm Nguyễn, chào anh!”

Tuấn Linh.09/07/2011

***
Lửa thiêng

Kính tặng hương hồn anh Phạm Nguyễn

Nhạc: Trần Bắc Hải - Thơ: Tuấn Linh

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

Ám ảnh "Hà Nội phố" của Phan Vũ

Comment

Em ơi, Hà Nội phố
Ta còn Em

Thoảng trong hơi thở...
sương lạnh đêm Thu
...Cọt kẹt...kinh côông...
Đồng hổ cổ,
mờ ảo
phòng tranh
Hà Nội phố,
câu Thơ
chao nghiêng
ký ức,
bâng khuâng...
rơi
giọt..giọt...
thời gian.

Tualinh.07/2011