Thương gửi Bé
(K4 - C11)
Cha ơi, cha đừng khóc nữa,Tim cha đầy ứ lệ rồi.
Cha ơi, xin cha hãy hứa,
Để con yên chốn xa xôi.
Con biết cha yêu con nhất,
Đứa con hiếu thảo trong nhà.
Cho nên từ ngày con mất,
Con càng thấu hiểu tình cha.
------- ***** --------
Con ơi, mỗi lời con nói,
Dao đâm xé toạc lòng cha.
Con ơi, có nghe cha gọi (?)
Đêm nao mắt cũng nhạt nhòa.
Con đi, con không về nữa,
Cha đau tự trái tim này.
Lá xanh nỡ vội héo úa,
Lá vàng còn ở trên cây.
------- ***** --------
Cha ơi, cha đừng khóc nữa
Con ơi, đau đến tột cùng.
Cha ơi, xin cha hãy hứa,
Con ơi, nát lòng cha không.
Cha ơi, cha đừng khóc nữa,
Con ơi, đau đớn tột cùng.
Con ơi, cha không thể hứa.
Cha ơi!...
Con ơi!...
Cha ơi!...
31/10/2002
HNN
Cảm ơn H.T đã chỉnh giúp HNN.
Trả lờiXóaNếu chỗ nào chưa ưng, chị bảo em nhé. Bài thơ cảm động lắm, có tiếng đau như xé ruột, xé gan.
Trả lờiXóaĐọc xong bài thơ này, TP xúc động vô cùng! Có nỗi đau nào bằng nỗi đau của người cha khi phải vĩnh viễn xa lìa đứa con yêu quí, hiếu thảo của mình! Đau đớn thay! Cái cảnh đầu bạc phải tiễn đưa đầu xanh, cái cảnh tre già đưa tiễn măng non. Tác giả bài thơ đã diễn tả nỗi đau bằng một thủ pháp gây xúc động mạnh:
Trả lờiXóangười con như vẫn còn sống để đối thoại với người cha; người ở cõi âm đối thoại với người ở cõi dương. Những từ ngữ được sử dụng trong bài thơ hết sức chọn lọc mà gây hiệu quả lớn lao. Đó là: "Tim cha đầy ứa lệ", "Dao đăm xé toạc lòng cha", "Đêm nào mắt cũng nhạt nhoà", "Lá xanh nỡ vội héo úa, Lá vàng còn ở trên cây".
Bố cục bài thơ thật là logic. Cái logic hết sức tự nhiên của tình phụ tử cao sâu. Hai khổ thơ của đoạn đầu là lời của người con, hai khổ thơ tiếp theo là lời của người cha. Tiếp đến là lời cha xen lẫn lời của con; cuối cùng chỉ còn đứt nghẹn tiếng "cha ơi" của người con và tiếng "con ơi" của người cha. Cha và Con đã tới giờ phút vĩnh viễn lìa xa rồi.
Có thể nói, HNN đã thành công lớn ở bài thơ này. Chắc có lẽ khi viết về nỗi đau này, HNN tưởng nhớ đến thân phụ vô cùng kính yêu của mình!
Bài thơ gây xúc động mạnh cho TH. Như tất cả những lúc gặp cảm xúc đến nghẹn lời, TH không thể nói và viết được nữa. Ngôn từ như không còn ý nghĩa và đó là thành công của một bài thơ. Những cảm xúc chân thật của con người, nỗi đau của mất mát...
Trả lờiXóaNhưng, giá như không có hoàn cảnh bi thương dẫn đến BT thì sẽ đỡ đớn đau hơn, đúng không chị HNN?
Chào HNN! Hôm nay đọc lại những bài thơ của bạn đã đăng trên TRANG THƠ, mình cảm thấy thích bài thơ "Ngẫm..." của bạn:
Trả lờiXóaNăm tháng tưởng chừng tim hóa đá,
Nào ngờ hồn trẻ quá đi thôi.
Thương từ một chiếc lá rơi,
Nhớ từ một cánh chim trời đã xa.
Buồn từ một hạt mưa sa,
Tiếc từ một nhánh cỏ hoa cuối mùa.
Khóc từ một kiếp người xưa,
Chết từ một chuyến đò đưa lỡ dòng.
Đắng cay chất chứa trong lòng,
Kiếp sau nếu có, xin không làm người.
Nhưng, mình hơi buồn vì câu cuối cùng của bài thơ! Nếu như vậy, cuộc đời này còn ai để sáng tác thơ nữa! Mình nhớ đến câu chuyện đọc được trong blog của Thu Hà. Đại ý là có ai đó đi chùa đã khấn vái hơi ác khẩu rằng: Mong sao cho bọn thi sĩ chết bớt đi, để thế gian này bớt nước mắt, để thiên hạ bớt tốn giấy mực. Chắc Thu Hà viết câu chuyện này nhằm ý hài hước thôi!
Chúc các bạn vui cuối tuần!
HNN! Có bài thơ "Lỗi hẹn cùng ca dao" của nữ nhà thơ Thanh Nguyên, đăng trên mạng. TP đọc, cảm thấy hay. Xin đăng bài thơ này tặng HNN. Mong được đọc những bài thơ lục bát của bạn.
Trả lờiXóaLỖI HẸN CÙNG CA DAO
Tác giả: Thanh Nguyên
Vườn xưa người khác đã rào
Khóm mai thay chỗ khóm đào ngày xưa
Em ngồi giặt áo giữa trưa
Đâu rồi môi hát vu vơ một mình?
Em ngồi giặt áo lặng thinh
Vò cho sạch những phận mình xót thương
Giũ cho sạch những giọt buồn
Phơi cho khô hết nhớ thương xa vời…
Đàn Kiều có mấy khúc vui
Câu Kiều có vận vào đời em chăng?
Tình so chưa đủ ngũ âm
Áo chồng con đã nặng oằn dây phơi
Áo ca dao gió cuốn rồi
Cầu ca dao trả cho người khác qua…
Tóc mai rủ xuống hiên nhà
Chuyện xưa dù nhắc cũng là chuyện xưa…
Em ngồi giặt áo giữa trưa
Rát bàn tay vẫn vò chưa sạch lòng.