Quê nhà
Tôi đứng lặng thinh nhìn xóm cũ
Bên tai vẳng tiếng mẹ hiền ru
Chỉ còn gốc khế chòm mai cỗi
Vẫn chịu hằn sâu vết đạn thù.
Rạch Giá, sau 30.4.75
*****
Xuân với lính
Mai vàng nở rộ đón xuân sang
Cờ đỏ tung bay rộn xóm làng
Bạc trắng mái đầu người lính chiến
Mùa xuân lửa đạn đã sang trang.
Xuân 1977
*****
Có em
Em là hoa
Là lá
Là cành
Hương thơm ngào ngạt ngập đời anh
Nắng gắt mưa buồn có lá xanh
Nếu chẳng còn em trời lạnh giá
Có em hoa lá mãi liền cành...
*****
Chút kỷ niệm
Nhớ mãi không quên một nụ cười
Của cô thôn nữ tuổi đôi mươi
Ngang vai tóc chấm thơm mùi dứa (*)
Chiếc áo bà ba lộng nắng trời...
Đồng bằng sông Cửu Long, 1950
(*) lá dứa nấu nước có mùi thơm, thiếu nữ dùng để gội đầu*****
50 năm trở lại
Gặp lại em gái tuổi 70
Từng là du kích tuổi đôi mươi
Trải bao khói lửa từ thu ấy
Mái tóc bạc nay đẹp tuyệt vời
Long Mỹ, Cần Thơ, 2000
Lê Bá Ước
Đôi lời về tác giảLê Bá Ước
Đại tá Lê Bá Ước (bên phải) cùng vợ về thăm chiến trường xưa |
"Người lính già Rừng Sác làm thơ" người ta gọi ông như vậy. Ông nguyên là Trung đoàn trưởng Trung đoàn 10 Đặc công Rừng Sác Anh hùng, nguyên chính ủy Sư đoàn 2 Đặc công trong chiến dịch Hồ Chí Minh, đại tá Lê Bá Ước. Với chiến công lẫy lừng, vóc dáng gầy gầy, gương mặt sạm nắng, người ta tưởng ông chỉ biết đánh giặc và nghiêm nghị lắm. Thật ra ông là một người rất cởi mở, thân tình và dí dỏm. Ông viết văn, làm thơ và đều được giải. Quyển hồi ký "Một thời Rừng Sác" ngoài giải thưởng Văn học Trịnh Hoài Đức năm 2000, còn được đoàn cải lương Đồng Nai dựng thành vở "Dòng sông đỏ"(*) rất thành công. Kịch bản phim "Một thời Rừng Sác" cũng được Hãng phim Giải phóng đầu tư lớn nhất từ trước đến nay. Chuyện về ông thì nhiều lắm, chỉ cần gõ tên ông đã có rất nhiều đường link dẫn đến những câu chuyện về ông. Một gia đình thật đặc biệt với 2 liệt sĩ, 2 bà mẹ VNAH, 9 người con, rồi chuyện ông đi quyên góp tiền, tìm người thi công và bản thân đứng ra trông coi việc xây cất cho đến ngày khánh thành Khu đền tưởng niệm các Chiến sỹ Đặc công nước Rừng Sác và các Liệt sỹ huyện Nhơn Trạch.
Riêng với cá nhân tôi, ông không chỉ là một người anh hùng mà còn là một người bác giàu tình cảm, sống mẫu mực thủy chung, sau trước vẹn toàn. Xin chia sẻ với bạn đọc Trang Thơ một số bài thơ trong tập thơ "Trái tim người lính" gồm 75 bài thơ do ông sáng tác được nhà xuất bản Tổng hợp Đồng Nai phát hành năm 2005.
HT
(*) Vở cải lương Dòng sông đỏ: Tác giả Ngô Hồng Khanh, đạo diễn NSƯT Giang Mạnh Hà, Đoàn Cải lương Đồng Nai biểu diễn 2000. Vở diễn được ghi nhận là một điểm sáng của cải lương trong chiều hướng đưa chất sử thi anh hùng một cách rất hòa nhịp với ngôn ngữ diễn tả của cải lương. (Nguồn chú thích: xaluan.com)
Xin cám ơn TG đã chia sẻ, thật là vui vì được đọc thơ của người chỉ huy Trung đoàn "Rừng Sác" Anh hùng. Rất ngạc nhiên.
Trả lờiXóaXin hỏi HT "Riêng với cá nhân tôi...",TG ở đây là ai,ko thấy tên người viết bài..?
@ A TL: Ơ, bài đăng của em mà. Ông thân sinh ra bác Ước là cả, ông ngoại em là thứ 5. Em ít khi ký tên vào những bài mình viết, khi đăng hộ người khác hoặc trích dẫn thì bao giờ em cũng ghi rõ.
Trả lờiXóaHT: vẫn phải ghi tên TG ở cuối bài, chuẩn mực cần thiết là vậy,bởi vì người đọc cần phân biệt giữa người đăng và TG bài viết. Tên TG để chịu trách nhiệm về nội dung.:)
Trả lờiXóa@ A TL: Ơ, sao ở bên CLB ko thấy anh bắt bẻ em như vậy. Anh sang xem có bài nào em viết có ký tên ở dưới không. :(
Trả lờiXóaHT: Ấy chết,sao lại thành 'bắt bẻ' được kia chứ!
Trả lờiXóaTQ xem dùm lại mấy ý này nhé :
- Đối tượng bên trang CLB khác với bên TT nếu xét về tính 'chuyên môn' của trang.
- Các bài đăng ở đây đều có tên TG hoặc nguồn gốc, vậy ko có lý gì với bài của TQ thì ko cần ,mọi người đương nhiên phải 'tự hiểu' lấy, hơn nữa nội dung trong bài có đại từ nhân xưng 'tôi',tức là có liên quan tới người viết.
Nếu ko hỏi lại thì anh cứ nghĩ đây là một bài đăng lại từ chỗ khác mà HT quên ghi tên TG đấy.
Tất nhiên,phát biểu như vậy là do anh hiểu TT ko phải là một trang web sở hữu 'riêng'.
Trong trường hợp ngược lại,thì anh sai rồi,một người 'khách' ko nên 'thắc mắc' như thế và xin đưa ra một lời xin lỗi chủ nhân. :)
Vấn đề ko có gì ghê gớm cả,chẳng qua chỉ là muốn để người đọc theo dõi cho dễ thôi mà.
Chuyện này ko đáng để nói thêm nữa đâu nhé. Thế nào cũng được. Cứ để mặc cho 'mặt trời mọc ở phía Tây' cũng chẳng có ai chết cả! :)
Hai ông anh làm em buồn cười quá. Đúng là em phải xem lại thật. Có lẽ do thói quen làm blog cá nhân, đến lúc làm blog cho tập thể cũng vẫn vậy. Tất cả các bài đăng hộ hoặc sưu tầm bao giờ em cũng đề tên TG hoặc nguồn trích dẫn, còn không đề gì đương nhiên "mặc định" là của em. Đúng là làm như vậy có vẻ hơi "cửa quyền". Trong TT em cũng chỉ là một thành viên, thậm chí còn là thành viên bé nhất cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng (vì chả sáng tác được bài thơ nào). Sozi tất cả các anh các chị. :)
Trả lờiXóa