Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

Về Hà Nội

Hoàng Giang

Ta trở lại Kinh thành
Một chiều chơi Kẻ Bưởi
Tà áo nào phấp phới
Làn mắt nào long lanh.

Chiều còn vương nắng hanh
Trên má đào em gái
Đã nghe đêm đọng lại
Giọt sương gieo cuối thềm.

Se lạnh đôi vai mềm
Ấp ngọc trong tay giá
Bỗng quên thân sỏi đá
Hồn ta thành THI NHÂN.
Hà nội – Mùa đông 1996

15 nhận xét:

  1. Câu bình "...như dải lụa 'phất' ngang trời" của anh Tú Lỳ (Chữ Tú Lỳ là em đạo văn) làm em sực nhớ đến một bài thơ đã "lên khuôn" trong danh sách "chờ". Coi như đây là một lời chào của Trang Thơ với sự "lộ diện" của thành viên mới. :)

    Trả lờiXóa
  2. Xin hỏi TG :
    câu "Ấp ngọc trong tay giá" nghĩa là sao a?

    Trả lờiXóa
  3. Trời , TL dạo này sao thế nhỉ ?. Bao nhiêu võ " công " tích lũy của mấy chục năm chinh chiến đi đâu hết cả rồi ?.

    Đêm lạnh sương rơi , chàng với nàng bên nhau ... " se lạnh đôi vai mềm " . Thương em khôn xiết , ủ bàn tay " ngọc ngà " buốt giá trong tay ... lòng người quân tử chợt như mềm lại !. Bao nhiêu gánh nặng cuộc đời chợt nhẹ bỗng ... " cái bên trong " khô cằn của kẻ giang hồ như được tưới nước " Cam lồ " , biến thành tâm hồn thi sĩ .

    Cái này thì ông bạn tui rành quá đi rồi , chắc hỏi để mà hỏi thôi , có đúng không HG ?

    Trả lờiXóa
  4. Bài thơ của HG, có thể nói là khá chỉnh chu. Tâm sự của một kẻ đi xa trở về chốn cũ, gặp lại người em gái thân thương sau bao ngày xa cách. Cảnh với tình đời đan xen trong một chiều cuối thu chớm lạnh, cũng vì tức cảnh mà sinh tình, quên đi thân phận nhuốm màu trận mạc của đời trai mà vươn mình lớn dậy thành thi nhân. Câu tứ không có gì mới ngoài hình ảnh đôi tay giá lạnh phong trần ôm ấp lấy đôi bàn tay ngọc ngà, hay khuôn mặt ngà ngọc của ai đó, như muốn tỏ lời yêu thương, hay hào phóng ban phát sự che chở, cũng là một ý thơ hay, chỉ cần như vậy cũng đã làm vừa lòng người đọc, và tác giả cũng có thể tự tâm đắc với mình được, không phải ai cũng làm được điều đó.
    Tuy nhiên, giọng thơ HG làm người ta dễ nhận ra tác giả quá hoài cổ, đâu đó trong câu chữ như gặp lại những từ không còn dùng nữa, những hình ảnh giọt sương, nắng vương, tà áo phấp phới ,mắt long lanh v.v không mới, chưa nói đến hình ảnh giọt sương "gieo" không đắt. Giá như là rơi, là sa, hay là gì đó thì hay hơn là vừa "giọt" xong lại "gieo" ngay thì không có chất "nhạc", và cái "ta" trong thơ cũng không khiêm tốn lắm, trường hợp này không cần dùng đến chủ thể mà người đọc vẫn dễ chấp nhận và làm bài thơ thành công hơn.
    Điều cuối cùng là một thi nhân trong tầm lục tuần (1996)mà vẫn ướt át đến vậy, thì nể quá! hehe!!!

    Trả lờiXóa
  5. QT : Bài thơ 5 chữ này hay đấy chứ - chữ ít mà tình nhiều , ý thơ lai láng ! . Cái " chất cổ " ở đây là hương vị lạ , ít có , nên nó trở thành đặc sản , độc đáo , mang lại niềm thú vị cho người đọc . Đó cũng là cái cá tính thơ của HG , ko lẫn vào đâu được .
    Hay nhất vẫn là khổ thơ cuối , thấm đẫm tình mà lại kín đáo , sâu xa ... rất mặn mà , đằm thắm .
    Đặc biệt , với khổ thơ này cho ta nhìn thấy (?) cái khía cạnh NAI VÀNG NGƠ NGÁC rất đáng ngờ của 1 bậc cao- thủ-tình -trường k3 ... he he !!!.

    Trả lờiXóa
  6. HĐ@
    "Chỉn chu" là từ dùng để khen chứ không phải để chê, bài này của HG không phải người thường cũng làm được, thơ HG có phong cách cổ kính, và có lẽ trong cốt cách hắn thấm đẫm "hương vị" nhà Nho, ngày xưa có lẽ HG là một bậc Túc Nho, hay có thể là một tráng sỹ cỡ Kinh Kha xả thân diệt bạo:
    "Gió hiu hắt chừ, Dịch thủy lạnh ghê.
    Tráng sỹ một đi không trở về..."
    Chỉ tiếc sinh ra không gặp thời, bởi vì ngày nay, cũng một ý đó thì Thâm Tâm viết:
    "Đưa người ta không đưa qua sông
    Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
    Bóng chiều không thắm, không vàng vọt,
    Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?..."
    Và Nguyễn Đình Thi:
    "..Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội,
    Những phố dài xao xác hơi may,
    Người ra đi đầu không ngoảnh lại,
    Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy..."
    Nói thế để bày tỏ một luận điểm, đó là thơ, hay nhạc, nếu hợp với xu thế thời đại thì chắc là thành công hơn, tuy nhiên chúng ta đã ở vào ngưỡng khó thay đổi rồi, thêm một phong cách là thêm sự phong phú và đa dạng.
    Nói thêm về cái "Yếm đào". Còn biết thưởng thức đến nỗi " chết tôi rồi" là còn 'SỨC SỐNG' mạnh mẽ lắm, hehe!

    Trả lờiXóa
  7. QT-đại sư : Ông thật là , như người đời thường nói : " áo gấm đi đêm ". Có 1 cái blog như thế mà ko giới thiệu với bạn bè để cùng " tám " cho vui ?.
    Bọn chúng ta " nhão " hết cả rùi , lại đang " cầm cự " với thời gian nữa , nhưng tôi cam đoan là tán còn " sung " lắm , chỉ thua mấy thằng cha chuyên nghiêp ( nhà văn , nhà thơ...) mà thui !!!.
    Cái " yếm đào " & " áo tứ thân " của ông tôi thích lắm ( he he , chứng tỏ mình còn .... và thằng bạn thì quá ... đa tài !).
    Ông biết không , tui sẽ dành 1 số thời gian để khảo cổ cái blog của ông và sẽ xin có ý kiến .
    Sơ sơ , bài về " Nguyễn Tư Thoan " tôi thật ấn tượng . Vốn số kiếp hay sao ấy , tôi rất quan tâm tới số phận con người nói chung , mà đặc biệt là những nhân vật chính trị . Đã nghe đồn thổi về ông này từ lâu rồi , nay mới biết thêm nhiều chi tiết thú vị ... làm cho ta ko khỏi nghĩ ngợi & liên tưởng đến nhiều điều .
    Tôi đã viết ở đâu đó , về đôi buổi chiều , một mình dạo bước trong nghĩa trang Mai dịch . Hàng ngàn cuộc đời , hàng ngàn số phận - những số phận đặc biệt - đã trực tiếp viết lên trang sử hiện đại của chúng ta - sáng có , tối có , kể cả những trang sử " quái dị "... Ừ , thế chứ - mới là cuộc đời , mới là lịch sử có bi có hùng đủ cả .
    Cuộc đời Tư Thoan , thật vui buồn - cay đắng . Dẫu sao , dù có muộn màng , ta cũng xin ngả mũ kính chào Ông - với tư cách một nhân vật lịch sử chẳng hề tầm thường .

    Tôi viết ở đây để cảm ơn ông và xin giới thiệu với mọi người : có một trang đáng đọc - TQ trung blog .

    Trả lờiXóa
  8. @ A QT: Nếu anh đồng ý, em sẽ để link ở thanh bên.

    Trả lờiXóa
  9. Bài thơ của HĐ tôi vẫn giữ, vẫn đọc và có dịp nào đó cũng muốn mọi người đọc nó(nếu tác giả cho phép)
    " ... Xin đừng trách mắng tôi bạn hỡi
    Với tôi Đảng là niềm tin và cả nỗi đau
    Đảng là máu,là ruột gan,là một trời nhung nhớ
    Đi cùng tôi từ những năm tháng xa mờ...
    *
    Tôi đã biết Đảng thưở năm tháng ấu thơ
    Đảng-những gương mặt bạn bè thân quen gần gũi
    Bên lớp học, bên những bữa cơm đạm bạc
    Cùng sống,vô tư và những lầm lỗi dại khờ..."
    Trích, để mọi người thấy được một tấm lòng trăn trở - như tất cả chúng ta!!!
    Blog của tôi vẫn mở, xin mời mọi người quan tâm vào xem, tôi ghi chép tạp phí lù, có cả những tin quân sự, cho vui thôi mà, cám ơn HT có nhã ý dẫn về, cứ tự nhiên em ạ.

    Trả lờiXóa
  10. Thấy các bậc trưởng lão tám quá trời nên em cũng xin được góp vui thế này.Ngày con trai em mới tập nói, vì cũng có nhã ý đào tạo nhà thơ từ nhỏ nên em đọc cho nó bốn câu thơ ns:
    "Rét đầu mùa nhớ người đi phía biển
    Cái rét này em rét xa anh
    Đêm dài lạnh chăn chia làm hai nửa
    Nửa đắp cho anh ở vùng sóng biển
    Nửa đắp cho mình ở phía không anh"
    Đúng theo GT dạy NN, em đọc nhanh một lần, đọc chậm ở hai lần tiếp theo sau đó y/c Hs đọc lại.Và KQ:
    "Rét đầu mùa nhớ người đi phía biển
    Cái dép này em ném xa anh..."
    -???."Bó tay"

    Trả lờiXóa
  11. Ôi giờ, lại được trận cười thoải mái. Cậu là người thứ 2 khiến mình cười được như thế đấy. :))

    Trả lờiXóa
  12. À, mà sao lại là 4 câu nhỉ? Tớ "dòm" thấy có 5 câu rõ ràng. :)

    Trả lờiXóa
  13. The la ban da khoi met roi nhe.To mai "tam" chu ko chiu dem,ma ngay truoc di hoc cung chi thich "tam" chu ko thich "muoi"-vi the bay gio van mac cai benh vua au!

    Trả lờiXóa
  14. Chính nhờ cái "tội" thích "tám" của cậu nên tớ mới được dịp cười. Tớ thì hay bị cáu vì cái tội "soi" thấy "lỗi" chính tả của người khác. Mà khổ quá mình có muốn thế đâu, chẳng qua là bệnh "nghề nghiệp". :)

    Trả lờiXóa
  15. Các bạn : Đây là một bài thơ theo kiểu nói bâng quơ về một khía cạnh nào đó của cuộc đời , không một chút gì cụ thể cả . Hình như Thi nhân vẫn thường làm thế khi gặp phải những hiện thực tranh tối , tranh sáng . Vả lại , sự tường minh của lời thơ dễ làm lu mờ Hồn thơ trong con người ta lắm ! Tôi thường chọn kiểu này để làm thơ dạng này . Xin được chia sẻ cùng các bạn . Cảm ơn !

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.