Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

Biển

Ảnh minh họa

                                Bờ cát dài phẳng lặng
                                Bãi tắm mới đầu hè
                                Gió biển mãi vuốt ve
                                Lên đầu con sóng bạc.

                                Những cánh buồm như tạc
                                Thấp thoáng phía chân trời
                                Nơi đây Biển và Trời
                                Hòa với nhau làm một.

                                Con người như bất chợt
                                Thấy lòng mình thảnh thơi
                                Có phải đây là nơi
                                Nụ cười không gượng gạo?

                                Đời sống nhiều giả tạo
                                Và lòng người hiểm thâm
                                Ai chẳng có đôi lần
                                Nếm mùi đời uất hận.

                                Bờ biển dài vô tận
                                Sóng biển vẫn chào mời
                                “Hãy đến với biển khơi
                                Tìm những lời dịu ngọt”.
Thu Hà

3 nhận xét:

  1. Cần gì fair đến với biển khơi mới có ? ...Chính ở đây , nơi trang thơ này , có bao nhiêu là " dịu ngọt " không lời !!! đáng quí vô cùng trong cuộc đời mỗi chúng ta .

    Ai ko tin cứ đọc kĩ các commens thì biết liền hà !!!

    Trả lờiXóa
  2. Tự muôn đời, biển đã là nguồn cảm hứng vô tận của thi ca. Đứng trước biển, ai mà không cảm thấy mình yêu đời và trẻ lại? Lúc này, con người như trút bỏ hết bụi hồng trần để về chốn bồng lai. Trước biển, con người mới thấy mình mới chính là mình, mới thấy đây là nơi: "Nụ cười không gượng gạo".
    Một triết gia phương Tây đã nói rằng cuộc đời này như là một sân khấu. Mỗi một người dù muốn hay không cũng phải nhận lấy một vai diễn và đừng chần chừ hãy đeo mặt nạ vào và diễn cho thật tròn vai cho đến khi kết thúc tấn tuồng. Nghe ông triết gia nói sao mà bi quan quá! Song, khi bước vào cuộc đời, nhiều lúc tôi không được là tôi nữa. Bao nhiêu năm tôi phải miễn cưỡng đeo cái mặt nạ để diễn cho thật tròn vai, đến hôm nay, đứng trước biển tôi đã vứt đi cái mặt nạ đó. Vì đứng trước biển, tôi mới chính là tôi, tôi mới tìm lại được cái bản ngã! Tác giả bài thơ đã phát hiện ra rằng "bờ biển dài vô tận" và "Sóng biển vẫn chào mời" đang vẫy gọi mọi tâm hồn. Tại sao chúng ta lại không đến với biển để nghe những lời du dương dịu ngọt của biển? Ngạn ngữ Pháp có câu: "Đi là chết trong lòng một ít". Vậy chúng ta hãy đi đến với biển để vứt bỏ hết những phiền muộn của cuộc đời này.

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.