Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2011

Người đàn ông và chiếc xe thồ

 Ảnh minh họa
“Kính chào anh, con người đẹp nhất!
Lịch sử hôn anh - chàng trai chân đất…”

Người đàn ông và chiếc xe thồ
Chở đầy cải bắp,
Một ngày giáp Tết.
Sao anh không vào chợ
Lại đứng chơ vơ bên lề đường?
Chiếc áo bông cũ vải sờn
Đã theo anh từ thời quân ngũ.
Tôi nhận ra anh con người lam lũ
Đang gượng đứng lên sau cuộc chiến tranh.
Tôi biết anh đã gác việc học hành
Đem tuổi xuân đi giữ gìn đất nước.
Giờ trở về trong cuộc mưu sinh
Anh loay hoay tìm chỗ đứng cho mình.
Nhớ năm xưa cũng chiếc xe thồ
Quân dân ta đã làm nên một Điện biên lịch sử…
Hơn ba mươi năm chiến tranh, khói lửa
Chàng thanh niên năm xưa
Nay đã thành “Người đàn ông quê mùa”…

Và bây giờ - khác với thủa xưa
Những thế hệ hậu sinh
Sẵn sàng “chửi thề” khi vướng đường, chật chỗ,
Hoặc đuổi, hoặc bắt giữ
Để cho anh nhớ
Chỗ của các anh nay không còn nữa
Giữa thủ đô văn minh!!!
Lúc này tôi rất muốn mình
Là người đi chợ
Để mua hết chỗ rau,
Và chia sẻ nỗi đau
Của ngưòi anh đã một thời “vào sinh ra tử”!

Lúc chiến tranh chúng tôi còn rất nhỏ,
Tung tăng cắp sách đến trường.
Lớn lên từ hậu phương,
Chúng tôi được gửi ra nước ngoài ăn học.

Đất nước sau bao nhiêu năm trường đánh giặc.
Đang cần chúng tôi dựng xây!
Anh ơi nếu cuộc đời này
Vẫn còn “nhớ nguồn, uống nước”
Để con cái chúng tôi sau này biết được
Mảnh đất đã từng thấm máu xương
Đã từng có các anh trên mỗi chặng đường
“Nằm gai- nếm mật”…
Cuộc sống đổi thay, dòng đời trong đục.
Các anh trở về trên mảnh ruộng năm xưa
Lại một nắng, hai mưa
Chăm từng luống rau, cọng lúa.
Những chàng trai của một thời khói lửa,
Giờ khép nép, ngượng ngùng giữa đô thị phồn vinh
Các anh không cho phép mình
Ngồi chờ “trợ cấp”!
Xung quanh anh nhiều người đang sống gấp
Họ không hiểu được đâu.
“Người đàn ông với chiếc áo bạc màu
Và chiếc xe chở đầy cải bắp…”!

Hà nội. Một ngày giáp Tết năm 2010
Hồng Hoa NTT

2 nhận xét:

  1. Cảm ơn bạn, mình thực sự xúc động khi đọc những vần thơ của bạn.

    Trả lờiXóa
  2. Mình cũng rất xúc động khi đọc những vần thơ này. Hoa ơi, mình cảm thấy có vị mặn chát của muối khi đọc câu "Những chàng trai của một thời khói lửa,
    Giờ khép nép, ngượng ngùng giữa đô thị phồn vinh".

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.