Ảnh minh họa |
Tuổi đôi mươi với nhiệt huyết tràn đầy.
Tôi đã đến những nơi đầy gian khổ
Gieo mầm tương lai cho cuộc sống đổi thay.
Ba mươi năm trên mảnh đất hao gầy
Tôi vun xới những mầm xanh sự sống
Trong vất vả gian lao của chuỗi ngày lao động
Tôi cùng bạn bè đã mơ thấy: ngày mai!
Một ngày mai của Quê hương tôi
Của những con sông bên lở, bên bồi,
Của những cánh đồng lúa vàng trĩu hạt
Của những con người mặn chát mồ hôi.
Ôi Quê hương, Quê hương của tôi
Bao gian khó nhọc nhằn đánh đổi,
Bao lớp trai đã ra đi rất vội
Thương cha mẹ già vẫn ngóng đợi: ngày mai!
Cảm ơn mẹ cha đã cho con hình hài
Và cho con một tình yêu đất nước,
Để sáng mai này mỗi chặng đường phía trước
Vẫn có con về cùng điệp khúc: Quê hương…
Các em ơi mỗi sáng đến trường
Các em hãy cúi chào ông bà, cha mẹ
Và hãy sống với tấm lòng chia sẻ
Bởi no ấm hôm nay đã đánh đổi bằng bao thế hệ ông cha…
Hơn ba mươi năm, chiến tranh đã đi qua
Với biết bao lớp người đã hy sinh tuổi trẻ.
Hãy biết sống cho ngày mai, bạn nhé
Để đất nước này mãi mãi một màu xanh!
Tháng 12.2010
Hồng Hoa NTT
Thơ của bạn tràn đầy tình yêu quê hương đất nước, chứa chan hy vọng về một ngày mai tươi sáng.
Trả lờiXóaLúc viết bài thơ này mình có tiêu đề ns:"Nay Bùn đỏ Cao bằng, mai Boxite Tây nguyên.Nay giật áo, túm tóc nữ sinh, mai bạo hành trẻ nhỏ. Tôi tự hỏi: Đất nước này rồi sẽ đi về đâu?". Khi gủi đăng vì do dự nên đã cắt bớt.Đọc lại bài thơ ko có chú thích chắc bạn sẽ ko hiểu sao giờ này vẫn có người "Hâm" thế!
Trả lờiXóaSao bạn lại nói vậy? Mình cảm nhận được mà, không phải bỗng nhiên người ta lại "hoài cổ". :)
Trả lờiXóa