Ảnh minh họa |
Chúng tôi có cả trẻ lẫn già,
Những người đi làm xa
Chung một chuyến xe
Gọi nhau là đồng đội.
Ngày nào cũng vậy, rất vội vàng
Chúng ta ra chờ “xe tháng”
Khi chưa nhìn thấy mặt trời
Có người – Chưa kịp ăn gì buổi sáng
Có người – Không kịp chuẩn bị bữa trưa.
Chúng tôi tặng nhau những tiếng cười đùa
Để quên đi những gì mình chưa - kịp - nhớ.
Và chúng tôi bỏ lại sau lưng thành phố
Đến với công trình đang vẫy gọi nơi xa.
Tôi thoáng mỉm cười khi bất chợt nhận ra
Vết chỉ sứt trên áo người đồng đội
Có phải thời gian ở nhà rất vội
Nên áo sứt chỉ mấy ngày mà chưa kịp ngồi khâu?
Chúng tôi đi rất lâu
Trên chiếc ô tô tháng ngày chăm chỉ
Có người đã gần hai mươi năm bền bỉ
Đến với công trình, với nhà máy nơi xa.
Có cả những người vừa mới hôm qua
Còn ở Matxcova, Praha, hay Buđapest
Hôm nay tất cả chúng tôi
Chung một chuyến xe đi xây dựng nước nhà.
Đông Anh 1986
Hồng Hoa NTT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.