Hồng Thanh Quang
Đã quá lâu rồi tôi không nghĩ tới em
mảnh ký ức từng như tấm áo
che cho tôi những phút lạnh lòng trên những nẻo đời đen bạc
Nghe nói em bây giờ đang ấm êm
gần như là hạnh phúc
sao tôi không bớt cảm thấy mình có lỗi
Đôi khi tôi muốn đi tìm
một bông hoa mùa thu
nở thanh tân trên mọi sự điêu tàn
Bông hoa ấy hình như em đã ném
xuống đầm lầy ngày ta chia xa...
Chú thích ảnh:
Con đường,
Con đường,
Con đường,
Đưa ta về miền vô định...
Khi đã nhòa hình phai sắc,
Thì ta mới biết thương mình...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.