Ảnh: Internet |
Một mình em nơi góc đồi
vắng vẻ
Cây lặng im bóng đứng quạnh hiu
Cà phê Mê Trang chưa kịp uống
Mà vị nồng, đắng buốt tâm can!
Biển chiều nay trở nên tan hoang
Nước cạn kiệt, đá lô nhô buồn bã
Đám trẻ nhỏ bắt gì dưới đó?
Bóng nhấp nhô như sóng xa bờ.
Đường biển chiều, một mgười bơ vơ
Chiếc xe đạp cũng trở nên lẻ bóng
Con đường dài bóng cây vờn nắng
Càng dài hơn khi nắng ngả về chiều...
Biết giờ này anh vẫn đang đau
Chẳng thể gánh đành ngồi nơi góc vắng
Nhớ về anh, nhớ một chiều đầy nắng
Quán nhỏ trên đồi, ngắm biển xanh...!
thơ hay bạn ạ xin tem vàng nhé
Trả lờiXóaCám ơn bạn Nguyễn Xuân Long!
Trả lờiXóa