Ảnh minh họa |
I/ Nhà hai đứa ở hai bên hè phố,
Chiều tan học nào cũng cố bước song song.
Cự ly cách đều…những đường gạch thẳng băng,
Đứa con trai chân dài,
Mỗi bước gấp hai,
Song…vẫn đi chậm bằng cô gái!
Đếm bước chân nhau mỗi chiều vàng nắng trải,
Chúng bên nhau chậm rãi, vô tình.
Quen… sợi tóc mai trên khuôn mặt tươi xinh,
Nhớ… dần bước chân sải dài mà trễ nải…
II/ Rồi một chiều kia,
Trên con đường chỉ còn cô gái,
Vẫn bước ngập ngừng như đợi như mong.
Gió thoảng nhẹ má cô gái ửng hồng,
Ngỡ… tiếng chân ai đang ngập ngừng sánh bước.
Tia nắng hoàng hôn in bao chiều hẹn ước,
Soi đôi mắt buồn không giấu được dưới hàng mi,
Gió còn vương trên mái tóc làm chi,
Niềm mơ ước còn gì đâu nữa…
Chiều hôm ấy bên khung cửa sổ,
Cô gái buồn đứng nhớ chuyện xưa,
Ngôi nhà bên kia đang có cuộc tiễn đưa,
Người con trai lên đường!
Chưa một lần nói tiếng yêu đương.
Hai đường thẳng song song chưa vẽ đường cát tuyến!
Anh xốc ba lô bước vào cuộc chiến.
Chỉ ánh mắt dám nói điều tiễn biệt,
Xoáy vào lòng nỗi da diết, nhớ thương.
Trở về anh nhé, với quê hương,
Với kỉ niệm xưa trên con đường phượng đỏ.
1979
Thu Hà
Càng đọc thơ, càng không ngờ bạn mình lại có tâm hồn thi sĩ đến thế. :)
Trả lờiXóaCậu ghi chỗ nhãn là bạn viết nhé.Vì sau này mình sẽ từ từ cung cấp cho cậu rất nhiều bí mật đấy. Chúc cậu khoẻ và luôn vui vẻ dù có bận đến mấy.
Trả lờiXóaTks! Mình sẽ cố gắng. Mình sửa theo ý bạn rồi. :)
Trả lờiXóaBài thơ này mình viết năm 1979, sau khi người bạn cùng học những năm cấp3 hy sinh tại ct Tây ninh. Bạn mình tên là Nguyễn Hữu Loan (1959-1979), nhà ở phố hàng Khoai, đối diện cổng sau Chợ Đồng xuân.Trong ký ức của mình bạn ấy gầy gò như cò hương,chỉ có đôi mắt lúc nào cũng như biết nói, biết cười.
Trả lờiXóaGiá không có ct, nhập ngũ thì những người như bạn mình đây sẽ trở thành một nhà thơ hay một nhạc sỹ rồi!
Điều rất đáng ngạc nhiên là sau 30 năm, đọc bài thơ của mẹ, con gái mình vẫn nhận ra giá trị rất nhân văn của BT.Bạn có nhận ra hai từ "đứa con trai chân dài" và "nhà hai đứa"...rồi bỗng một ngày có lệnh nhập ngũ, thoáng bối rối và vội vàng cô gái đã chuyển ngôn thành
"Chưa một lần nói tiếng yêu đương
Hai đường thẳng song song chưa vẽ đường cát tuyến-Anh xốc ba lô bước vào cuộc chiến".
Và khổ thơ cuối:"Trở về anh nhé, với quê hương
Với kỷ niệm xưa trên con đương phượng đỏ!"
Bạn có thể gọi một người trở về sau khi biết tin bạn ấy đã vĩnh viễn đi xa rồi được không? Mình đã suy tư rất nhiều ở đoạn kết bài thơ.Khi gửi bài này đi dự thi, BGK đã yêu cầu sửa lại đôi chút cho bớt buồn hơn nhưng mình đã cương quyết từ chối.Mình chỉ còn giữ được một hai tấm ảnh chụp chung có cả người bạn này, và bài thơ như một tấm bia dựng lên sừng sững trong tâm trí,cũng vì thế, hình ảnh Anh Bộ Đội là đề tài luôn ám ảnh trong các bài thơ sau này của mình.
Nhân ngày 27-7 mình xin một lần được nói lên tình yêu,tình cảm biết ơn với những người đã và đang khoác áo lính vì cuộc sống bình yên hôm nay!
Bạn sửa hộ mình năm st 1979 thay cho 1982 nhé.Thanks.
Trả lờiXóa