“Hải Phòng ơi!
Ta khẽ nhắc tên Người!
Một thành phố,
Một
quê hương,
Một
bạn đời yêu quý!”
Câu thơ này tôi đã viết bao lần trên trang vở
Mà không biết được tên tác giả là ai.
Xin một lần được cám ơn người
Đã nói giúp tôi những lời gan ruột!
Hải Phòng trong tôi không chau chuốt
Như chàng trai Hà Thành với dáng kiêu kỳ
Cũng không “anh hai Sài Gòn” với những bước đi
Đầy táo bạo không bao giờ biết sợ.
Hải Phòng trong tôi là thành phố thợ
Màu xanh công nhân chảy khắp phố phường
Khi tiếng còi tầm chiều chiều vang lên
Xi Măng, Duyên Hải, và bao nhà máy nữa...
Hải Phòng trong tôi – thành phố của ước mơ
Buồm căng gió vươn ra biển cả
Làm chủ biển khơi, đè lên sóng dữ
Ngẩng cao đầu đón gió biển Đông.
Hải Phòng trong tôi – thành phố phượng hồng
Phải chia ly, cũng là “Cuộc chia ly màu đỏ”
Được gặp gỡ là nồng nàn như lửa
Đã yêu thương, yêu suốt cuộc đời!
Hải Phòng trong tôi – giản dị có thế thôi
Xa càng nhớ, gần càng yêu tha thiết!
HP, 11:24, 18/11/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.