Nguồn ảnh: Internet |
Điều mà lâu rồi, và hẳn còn lâu nữa mới xuất hiện. Và đó, cũng là chiến công cuối cùng của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, một con người của những chiến công.
Sẽ là thừa khi nói về những chiến công của ông. Bởi cả thế giới này đã nói đến ông, và những chiến công đó.
Sẽ là thừa khi nói về nhân cách của ông. Một con người nhận được cả sự tiếc thương, ngưỡng vọng của cựu thù thì đâu cần phải nói đến thêm về nhân cách. Đó là điều đã được minh định trong hơn một thế kỷ làm người của ông.
Nhưng sẽ là thiếu nếu như không nghĩ về chiến công cuối cùng này, về điều mà ông mang lại cho nhân dân bằng hơi thở cuối cùng. Bởi sự ra đi của ông mang lại niềm tin cho những người đang sống.
Chúng ta có thể đã phần nào mất đi lòng tin vào những giá trị đạo đức khi nhìn thấy những điều xấu xa xuất hiện mỗi ngày. Nhưng khi nhìn vào những đoàn người lặng lẽ đau buồn trước sự ra đi của ông thì niềm tin đó đã trở lại. Bởi hình ảnh đó cho thấy những giá trị từ con người ông, trí tuệ của ông, lòng yêu nước của ông, nhân cách của ông, cuộc sống bình dị của ông… vẫn luôn là điều được nhân dân chân thành ngưỡng vọng.
Chúng ta có thể đều đã từng bi quan về sự đảo lộn các giá trị sống, đã có lúc nghĩ rằng cả dân tộc này đang chạy theo những điều phù phiếm, sự hư danh, hay tiền tài, vật chất thuần túy. Nhưng khi lắng nghe người dân chia sẻ tình cảm dành cho ông thì chúng ta đã thấy rằng lòng dân không khi nào quên được một con người đã mang lại niềm tự hào cho dân tộc.
Niềm tin của dân chúng có thể vẫn luôn luôn tồn tại. Nhưng nó lẩn khuất, nó hao mòn trước những điều tiêu cực, những vấn đề khó khăn của đất nước. Rất nhiều người trong chúng ta vẫn cố gắng tìm lại niềm tin ấy trong những nỗ lực của mình, bằng hành động, bằng lời nói, bằng cả sự hi sinh.
Đôi khi chúng ta nản lòng, đôi khi tuyệt vong khi những nỗ lực đó dường như quá bé nhỏ để lấn át những điều tồi tệ, xấu xa của cuộc sống. Và, khi nhìn vào đoàn người lặng lẽ, u buồn trước ngôi nhà số 30 Hoàng Diệu thì có một niềm hi vọng đang trở lại một cách mạnh mẽ.
Có lý gì để mà không tin tưởng vào sự hồi sinh quật cường của một dân tộc biết cúi đầu trước một nhân cách lớn chứ không phải cường quyền?
Có lý gì để mà không tin tưởng vào một tương lai tốt hơn cho dân tộc khi những con dân bình thường nhất cũng luôn có nhu cầu được tự hào về những chiến công?
Sau khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình, Đại tướng Võ Nguyên Giáp vẫn tiếp tục mang đến cho những người đồng bào của ông niềm tin tuyệt vời đó. Ông vẫn tiếp tục lập nên một chiến công cả khi không còn hơi thở nữa, một chiến công thậm chí còn khó khăn hơn rất nhiều những chiến công mà ông đã lập trong cuộc đời của mình.
Năm xưa, những người lính đã tin tưởng vào tài năng của ông mà làm nên một trận Điện Biên Phủ. Giờ đây, niềm tin mà ông tạo ra trong lòng người dân rất có thể sẽ là chỉ dấu bắt đầu cho một kỳ tích mới.
Thu đăng bài viết này ở đây vì quả thực với Thu, bài viết như một bài thơ, bài thơ về một con người "vĩ đại trong bình thường". (Mượn tiêu đề của a BH)
Trả lờiXóaCảm ơn HT về bài đăng cũng như lời Com. , nhắc anh nhớ lại câu thơ của Tố Hữu :
Trả lờiXóa... Có những lời hơn mọi bài ca
Có con người như chân lý sinh ra ...
Bác Giáp của chúng ta quả là như vậy ! Dù câu thơ viết về người khác nhưng Bác Giáp vẫn là vị tướng giản dị như những người lính mà !