Trần Đăng Tuấn
(Gửi Hoang Minh Hung)
Ảnh: Tác giả |
Chỉ mong có niềm vui
(Đàn ông là yếu đuối)
Ta thích vẫy vùng một mình
Và rất sợ đơn côi.
Ta chạy trốn nỗi đau như giãy ra khỏi bỏng
(Chẳng qua là một phản xạ thôi)
Bạn à,
Những ngày đời rực nắng trôi xa
Giờ ta hiểu: Đời luôn có lý
Bốn mùa trong năm đều tha thiết quý
Ngày vui hay ngày buồn đều là tài sản đời ta
Những nốt vụng về của một bài ca
Trời chẳng cho ta
Một lần hát lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.