Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

Bước chân mùa xuân

     Xin được nhắc lại câu thơ của cổ nhân làm tựa:
     Từ thuở mang gươm đi mở nước 
     Ngàn năm thương nhớ đất Thăng long 

     TIẾNG VÓ NGỰA XUÂN

Chợt tỉnh mơ nghe vó câu qua cửa
Giáp ngọ về, xuân nhen lửa ngoài sân
Khúc du ca vương vấn nhịp ái ân,
Thả hồn Thơ lướt chồi non, lộc biếc. 



Sáng xuân nay có gì như nhớ tiếc
Dòng thời gian trôi mải miết về đâu?!
Tiết đông tàn qua nhanh tựa bóng câu
Chưa tiễn biệt đã ôm sầu vào mộng.

Ơ này, Nhật tân đào hoa phơi lồng lộng,
Kìa nọ, Tứ liên quất tứ quý khoe vồng
Vạn hoa bướm Ngọc hà chào dỡn gió đông
Lấp lánh ánh mắt ai xuân ngời má thắm. 



Rượu xuân nồng khêu lòng người say đắm
Sương xuân Tây hồ lảng bảng kỷ niệm xưa
Thi nhân thầm nghe tiếng vó ngựa giao thừa
Vầy khoảnh khắc thành cả mùa xao xuyến.

Xuân hát cùng ta khúc ca tình lưu luyến
Như thuở nào 

                trong mưa xuân 
                                       ta đi bên em
Muôn giọt pha lê lóng lánh mái tóc mềm
Khăn voan trắng trễ tràng buông vai ngọc.
Giữa chợ hoa xuân chỉ một bông đẹp nhất
Là đóa hoa vô thường
                   hé nở lung linh 

                                   trong vòng tay ta.
Ngàn tía, trăm hồng chợt cũng nhạt nhòa...

Xuân nay về nghe rộn những xuân qua
Có tiếng vó ngựa xuân trên đường vô định
Từng nhịp  buông  chơi vơi vào  yên  tĩnh
Rong ruổi nốt dặm dài về nơi bến bờ xa.

                    Hà nội, rằm tháng Giêng – Giáp Ngọ
                            HOÀNG GIANG


2 nhận xét:

  1. Chào bác Hoàng Giang! Bài thơ "Tiếng vó ngựa xuân" của bác đẹp như một bản nhạc valse. Tiếng vó ngựa thật rộn ràng và đầy cảm xúc.

    Trả lờiXóa
  2. Thân tặng các anh chị của Trang Thơ đã từng học tập và công tác ở nước Nga bài thơ "Qua trang sách Nga tôi gặp..." của nữ nhà thơ Thanh Nguyên. Hi vọng bài thơ sẽ làm sống lại những kí ức đẹp đẽ một thời về nước Nga. Xin phép Tổng quản và bác Hoàng Giang vui lòng cho đăng bài thơ ở đây:
    QUA TRANG SÁCH NGA TÔI GẶP...
    Thanh Nguyên
    Đất nước thênh thang của những

    thảo nguyên

    Của điệu nhảy digan và tình ca côdắc

    Đất nước của bình yên và bão táp

    Của hồ thiên nga và những đầm lầy ...

    Bông lúa mì của lớp trẻ Xécgây

    Đã trỉu hạt trên cánh đồng mơ ước

    Niềm vui này Tônia không hiểu được

    Nỗi đau riêng trả giá những nụ cười

    Đất nước của mùa đông hiếm bóng mặt trời

    Gió hun hút réo vang ống thông lò sưởi

    Tuyết đắp trắng vai người lữ hành bước vội

    Hàng bạch dương đa cảm khẽ nghiêng cành

    Đất nước của Paven – đời người

    chỉ sống một lần

    Trang bản thảo nhạo cười cái chết

    Lại một Tônia vụng về làm rơi mất

    Tình yêu… vào đáy vực hoài nghi

    Từ những mugích lầm lì

    Sẵn sàng lên yên cương

    sống chết vì ruộng đất

    Từ những công nhân ốm yếu xanh xao

    chỉ còn ánh mắt ...

    Tia Lửa đã bùng lên !



    Đất nước không một phút lặng yên

    Những nội chiến tiếp liền thế chiến

    Để vĩnh viễn súng gươm im tiếng

    Những đài tưởng niệm đã mọc lên

    Tượng Bà Mẹ được tạc nên ...

    Những trang sách Nga

    đâu chỉ kể chuyện riêng

    Tôi tìm gặp đất nước mình trong ấy

    Bao giông tố ầm ào trên trang giấy

    Rồi qua đi ... chỉ còn lại tấm lòng

    Tôi gặp ăngara, tôi gặp sông Đông

    Gặp sự tranh chấp cam go giữa con người

    cùng số phận

    Và giọt máu hi sinh luôn đủ nóng

    Làm tan đi tuyết lạnh với âm mưu ...

    Tôi gặp những tình yêu chín đỏ suy tư

    Nụ hôn vội chưa phải là tất cả

    Ở đó – trái tim không làm khách lạ

    Đứng bên ngoài những môi mắt kề nhau ...

    Trang sách mời gọi ta dũng cảm bước vào

    Đi tận cuối con đường đau khổ

    Sẽ gặp những Đasa, Katia ở đó

    Đẹp rạng ngời dù trong váy ủng thô

    Bởi tâm hồn Nga như sóng mãi vỗ bờ…

    (1976)

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.