(sưu tầm)
Những tưởng một ngày chắc có thể quên nhaunhững thói quen cũ sẽ chẳng còn là gì hết
chỉ thấy dửng dưng trước những câu từ định viết
chẳng nghĩa lí gì, cũng chẳng viết về ai...
Những tưởng một ngày không còn cần lắm một bờ vai
bởi giờ đây, có lẽ ai cũng thế
không còn khát khao những lời từng kể
chẳng hạn một ngày thấy nhớ nhau hơn...
Chẳng còn chạnh lòng với cái ý nghĩ cô đơn
khi tất cả bỗng trở thành tạm bợ
không còn giả mà vờ dặn lòng "đừng nhớ!"
bởi lẽ hình như...hình như thấy thờ ơ...
Những tưởng vài ngày mới lại muốn viết một dòng thơ
không đủ cảm xúc nên lại đành bỏ dở
nghe những âm vần như tiếng lòng ai vỡ
rời rạc quá rồi không chắp vá nổi một hình dung...
Những tưởng một ngày không có nỗi mông lung
khi mưa bỗng đến vội vàng khung cửa vắng
khiến những hàng cây vừa đằm mình trong nắng
bất chợt run lên nghe tĩnh lặng vỡ òa...
Những tưởng một ngày không còn thấy xót xa
sau tất cả...không là gì nữa hết
nhưng chính hôm nay thổn thức lòng ta biết
còn một tình yêu da diết đến chừng nào...
*********
Ảnh: Internet |
Những tưởng cái còm của vị khách Binhan
có chăng là tiếng thoảng trong cơn gió
ai dè cây rung, lá rụng, vườn xơ xác
bạn thơ buồn - hỏi vườn Thơ có bình an?
Thu đã cài đặt chế độ nhận xét có danh khoản.
Trả lờiXóa"Những tưởng một ngày không còn thấy xót xa
Trả lờiXóasau tất cả...không là gì nữa hết
nhưng chính hôm nay thổn thức lòng ta biết
còn một tình yêu da diết đến chừng nào"...
"Môi tím chân trần" chợt về giữa chiêm bao!