Biết bao cuộc gặp gỡ, vô tình hay hữu ý, đã đi qua cuộc đời mỗi người chúng ta để rồi lưu lại những dấu ấn, có thể sâu đậm, cũng có thể chỉ mờ nhạt. Có người sẽ đồng hành cùng ta trong suốt cuộc đời, và có người chỉ xẹt qua như một ngôi sao băng để rồi kỷ niệm vẫn còn lưu lại mãi trong ký ức. Bài thơ "Người Dưng" của bạn Thanh Tuấn viết về một trong những "ngôi sao băng" như thế. Vẫn biết những cảm xúc như vậy chỉ nhẹ như hơi thở của mùa xuân, đẹp lung linh như tia nắng sớm, trong lành như làn gió nhẹ đêm hè, mà sao vẫn khiến ta say.
Dường như cuộc đời của mỗi chúng ta đều có những khoảnh khắc đẹp bởi "Người Dưng". Cảm ơn Thanh Tuấn về bài thơ nhỏ dễ thương. Một bài thơ sâu lắng, dịu dàng và giàu chất nhân văn.
NGƯỜI DƯNG
Ảnh: Internet |
Anh đi rồi để nhớ lại sau lưng
Lời yêu thương em gửi anh theo gió
Trăn trở trong đêm gọi sao vào em ngỏ
Lá rụng xạc xào thay anh vỗ về em.
Không có anh em vẫn là em
Nói cười…
Vào ra…
Đi đứng…
Nhưng vắng anh…
Câu thơ chấm lửng…
Giữa những dòng mơ đầy vơi nhớ mong.
Người đi…
Đường xa…
Nhiều lắm ngại ngùng…
Câu nhắc nửa chừng thôi mà không nói
Nhẹ quay đi giấu thật nhiều bối rối
Cũng phải thôi
Mình là những Người Dưng.
Thanh Tuấn
(Nguồn: FBKN)
Lời yêu thương em gửi anh theo gió
Trăn trở trong đêm gọi sao vào em ngỏ
Lá rụng xạc xào thay anh vỗ về em.
Không có anh em vẫn là em
Nói cười…
Vào ra…
Đi đứng…
Nhưng vắng anh…
Câu thơ chấm lửng…
Giữa những dòng mơ đầy vơi nhớ mong.
Người đi…
Đường xa…
Nhiều lắm ngại ngùng…
Câu nhắc nửa chừng thôi mà không nói
Nhẹ quay đi giấu thật nhiều bối rối
Cũng phải thôi
Mình là những Người Dưng.
Thanh Tuấn
(Nguồn: FBKN)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.