Nguyễn Trung Kiên
Ảnh: Internet |
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ.
Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau.
Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia.
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.
Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh.
Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi.
Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
Thu đọc được bài thơ trên FB, thấy hay và ý nhị quá. Cũng viết về tình vợ chồng mà sao thanh tao đến vậy. Gửi cả nhà cùng đọc.
Trả lờiXóaPS: Thu biết có những cuộc tranh luận liên quan đến bài thơ này nhưng đừng đề cập đến điều đó vội. Hãy thưởng thức bài thơ đi đã nhé. :)
Hai chiếc dép một còn như mới
Trả lờiXóaMột tả tơi, mòn mỏi giữa cuộc đời
Vẫn bên nhau, dù chỉ để có đôi
Nhưng, cẩn thận, kẻ nhiều lời, so sánh...
Trả lờiXóaKhông biết sao , khi đọc bài thơ này của NTK tôi lại nhớ một bài thơ ngày xưa của nữ thi sĩ Hoàng Việt Hằng ( thời chống Mỹ ) quá :
Khi em còn nói chuyện trong nôi
anh đã đi BỘ ĐỘI .
...
Thời ấy , có ai dám hẹn ai ngày mai trở về . Giọt nước mắt nhòe trên nụ hôn vội vàng trong đêm sân ga Hàng cỏ , lòng ai hiểu ai nhạt nhòa trong mỗi nhịp tàu lăn ... Và rồi ... ngày trở về không hề ý băn khoăn . Nào dám sánh chiếc dép mòn , dép mới . Em đi qua tôi và em bước vội ; tôi lặng thầm thương nhớ chuyến tàu xưa . Rồi ... không cùng ai lang thang tình cũ đến bây giờ ...
Xin được chia sẻ cùng Tác giả về giấc mơ xưa ! Có điều gì quá , xin lượng thứ !
Khảo dị:
Trả lờiXóaĐÔI DÉP
Thân gởi Công Tằng Tôn Nữ Ý Nhi
(Hy sinh mùa xuân năm 1968, vừa tròn 21 tuổi. Biệt động thành Huế để lại một đôi dép, Ý Nhi ra đi không bao giờ trở lại. Để lại đôi dép này là nỗi nhớ nỗi thương).
Vần thơ đầu anh viết tặng cho em
Là vần thơ anh viết về đôi dép
Khi anh nhớ ở trong lòng da diết
Đôi dép tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nhau nửa bước
Đi làm Cách mạng những nẻo đường xuôi ngược
Từ bắc vào nam cát bụi cùng nhau
Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chung chia sẻ sức người đời chà đạp
Khi vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu một ngày một chiếc mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng... nỗi nhớ Ý Nhi ơi!
Đôi dép vô tư khắng khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn nhưng không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu một chiếc ở mỗi bên phải trái
Như tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
Hai chúng mình thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Như anh và em... thương lắm Ý Nhi ơi!