Nếu một ngàn đàn ông trên thế gian
Gửi mối manh tìm đến cổng nhà em,
Thì trong số một ngàn đàn ông đó
Có cả anh, Gamzatov Raxul
Nếu một trăm đàn ông, suốt tháng năm
Say đắm em, máu rừng rực con tim,
Chẳng ngạc nhiên nếu thấy trong số đó
Có anh chàng miền núi Raxul
Nếu mười anh đàn ông đáng đàn ông
Say đắm em không giấu nổi lửa tình,
Trong số đó, khi vui khi đau khổ
Có cả anh, Gamzatov Raxul.
Nếu chỉ có một chàng mất trí khôn
Chỉ vì em, mà chẳng được ngó ngàng.
Em hiểu đó, dời đỉnh non mây phủ
Chính là anh, dân miền núi Raxul.
Nếu chẳng còn ai nữa phải lòng em,
Và em sầu hơn cả bóng hoàng hôn
Thì có nghĩa trên cao nguyên miền núi
Yên dưới mồ Gamzatov Raxul.
(Nguồn: NUOCNGA.NET)
![]() |
Ảnh: STC - GHX |
Hôm trước đọc đoạn stt trên FB của STC:
"Mẩu chuyện cuối trước khi quay trở lại kéo cày. Trên đoạn đèo Sâu Chua hôm ấy có rất nhiều người H'Mông đi với nhau hoặc tụ lại từng nhóm, riêng cậu bé này ngồi một mình với con chó quẩn bên chân. Lân la hỏi chuyện, mới biết thằng bé học lớp 6 trường Sa Pả, hôm ấy lạnh quá được nghỉ học nên đi phụ chị chăn dê. Nhà còn 2 chị gái nữa, đã học hết lớp 9 thì nghỉ ở nhà giúp bố mẹ chăn dê, trồng ngô, trồng lúa... Thằng bé rất dễ thương, mình hỏi câu gì nó cũng trả lời bằng từ "Đúng" trịnh trọng. Cái áo len của nó đã mỏng còn sút vai, rách cổ. Tặng nó cái khăn GHX cuối cùng mình đang tròng trên cổ, nó có vẻ ngượng nghịu nhưng sung sướng lắm. Nó bảo đi chăn dê luôn xách theo cái rìu để trên đường đi tìm dê lùa về thì chặt ít cành khô làm củi. Con chó rất khôn, thấy người lạ đến gần chú ta nhảy tót qua bên kia rào đá, cổ khẽ gầm gừ cảnh giác. Thấy chủ chuyện trò thân thiện, nó lảng ra xa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn dò xét. Thằng bé bảo con chó không có tên, khi muốn gọi thì huýt sáo thôi. Nó gọi thử cho mình xem, con chó vẫy tít đuôi nhưng không tiến sát lại mà chỉ vươn đầu dụi vào chân chủ, ý không muốn lại gần mình. Mình thử huýt sáo trêu nó, nó quay qua nhìn mình như trách móc "quen biết gì mà gọi" ... Một buổi lang thang khiến chuyến đi lần này không giống bất cứ chuyến đi nào khác, chắc lần sau phải tăng thời gian lang thang lên mới được "
"Mẩu chuyện cuối trước khi quay trở lại kéo cày. Trên đoạn đèo Sâu Chua hôm ấy có rất nhiều người H'Mông đi với nhau hoặc tụ lại từng nhóm, riêng cậu bé này ngồi một mình với con chó quẩn bên chân. Lân la hỏi chuyện, mới biết thằng bé học lớp 6 trường Sa Pả, hôm ấy lạnh quá được nghỉ học nên đi phụ chị chăn dê. Nhà còn 2 chị gái nữa, đã học hết lớp 9 thì nghỉ ở nhà giúp bố mẹ chăn dê, trồng ngô, trồng lúa... Thằng bé rất dễ thương, mình hỏi câu gì nó cũng trả lời bằng từ "Đúng" trịnh trọng. Cái áo len của nó đã mỏng còn sút vai, rách cổ. Tặng nó cái khăn GHX cuối cùng mình đang tròng trên cổ, nó có vẻ ngượng nghịu nhưng sung sướng lắm. Nó bảo đi chăn dê luôn xách theo cái rìu để trên đường đi tìm dê lùa về thì chặt ít cành khô làm củi. Con chó rất khôn, thấy người lạ đến gần chú ta nhảy tót qua bên kia rào đá, cổ khẽ gầm gừ cảnh giác. Thấy chủ chuyện trò thân thiện, nó lảng ra xa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn dò xét. Thằng bé bảo con chó không có tên, khi muốn gọi thì huýt sáo thôi. Nó gọi thử cho mình xem, con chó vẫy tít đuôi nhưng không tiến sát lại mà chỉ vươn đầu dụi vào chân chủ, ý không muốn lại gần mình. Mình thử huýt sáo trêu nó, nó quay qua nhìn mình như trách móc "quen biết gì mà gọi" ... Một buổi lang thang khiến chuyến đi lần này không giống bất cứ chuyến đi nào khác, chắc lần sau phải tăng thời gian lang thang lên mới được "
Đọc xong tự nhiên lại nhớ đến Raxul Gamzatov, một nhà thơ nổi tiếng của Daghestan. Cũng chẳng biết tại sao. Có lẽ bởi hình tượng cậu bé với con chó và giọng văn nhẩn nha của SC chăng?
Hôm nay tình cờ đọc được bài thơ của ông. Đọc đến câu cuối không nhịn được cười. Vẫn cái giọng nhẩn nha ấy. :)
Nhất định sẽ đọc lại tập văn xuôi đầy chất thơ “Đaghextan của tôi” của ông trong một ngày gần đây.