Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

LỚP TÔI



*-*-*-*-*
Lớp tôi có “chó”, có “mèo”,
Có “trâu”, có “lợn”, có “heo”, có ”rùa”,
Có “cò”, có “sếu” tranh đua,
Có “chuột”, có “chép” (chẳng ưa nhau rồi),

Năm người giỏi nhất lớp tôi,
Hương _ Lan, Quang Triết, Minh Khôi, Quốc Hùng,
Ương ương, bướng bướng Công “khùng”,
Bảnh trai Hồng Quảng, Việt Hùng, Đức Khanh.
 Hoàng Phương ít nói, hiền lành,
Sông Bé, Ngọc Chúc đã rành làm duyên.
Kim Khôi, Lâm Thủy chuyên quyền,
Nội quy kỉ luật gây phiền quá thôi.
Ngọc Thu chậm chạp đâu rồi,
Lê Hoa, Đức Hạnh hoa khôi lớp mình.
Hoài Văn, Hoài Phúc, Hoài Chinh,
Trong ba Hoài ấy, ai rình trộm khoai (?).
Lệ Hùng, Lệ Hổ tên oai,
Đố dám thử sức, so tài Phụng “trâu”.
Nữ nhi nào có kém đâu,
Khưu Minh, Loan Võ đánh nhau dữ dằn.
Như Nguyện dốt toán, giỏi văn,
Chớm yêu đã bị phá ngăn, tan tành.
Lê Hương trao thả tơ mành,
“Đến sau… Đến trước…” hóa thành nổi lo.
Hồng Dung ăn chẳng biết no,
Mình ên gần nải chuối to chín vàng.
Cụ non Cao Dũng ngạnh ngang
Ngày xưa… mở lối Văn đàn Ngày nay.
Đăng Tín đàn, Thúy hát hay,
Hồ Văn Phụng Bột cũng tay trộm gà.
Hiệp _ Định, Sĩ _ Tánh nữa nha,
Chí Hiếu, Sĩ Dũng thế là đủ nam.
Hồng Sơn chẵng chút dịu dàng,
Một mình nay vẫn lang thang xứ người.
Bạch Mai thể dục cừ khôi,
Bớt dữ thì đã lắm người ngỏ yêu.
Thu Thảo búp bê mĩ miều,
Mà sao nghịch phá hơn nhiều con trai.

Lớp tôi chẳng ai quên ai,
Mỗi lần nhóm hợp cũng hai ba ngày.
Bên nhau từ thuở thơ ngây,
Tóc xanh giờ bạc vẫn “mày” với “tao”.
Người vất vả, kẻ sang giàu,
Dân quèn, quan chức vẫn “tao” với “mày”.

Thời Gian Như Mũi Tên Bay,
Kiếp Sau Xin Vẫn Là “Mày” Với “Tao”.

Vũng Tàu, Ngày 22 tháng 12 năm 2012.
      Hồ Như Nguyện.

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Nhớ về một bài thơ

Hồi còn nhỏ đi học cấp 2, HT hay nghe các anh đọc một bài thơ. Bài thơ vương nỗi buồn của người lính. Không thấy ai nói đến tên tác giả.

"Lính mà em"

Em bỏ tôi là phải lắm rồi 
Lính quèn binh phục lại lôi thôi 
Gia tài gói gọn ba lô cóc 
Nó ở tây về hẳn hơn tôi.

Tôi biết thân tôi lính 5 đồng 
Làm gì có nổi áo nylon 
Làm gì có những chiều thứ bảy 
Đến để tặng em những đóa hoa hồng.

Nó ở tây về có máy khâu 
Ra đường ăn mặc đúng mốt Âu 
Chiều chiều star bay dạt phố 
Ai cũng nhìn theo bảo nó giầu.

Nó hẳn hơn tôi, bởi nó giầu 
Nên em lấy nó có gì đâu 
Cho dù nó hơn em nhiều tuổi 
Em vẫn cứ yêu, vẫn gật đầu. 

Nước ngoài tôi cũng đã từng đi 
Cam bốt, Ai lao có lạ gì 
Nhưng mà em cứ như không biết 
Bởi lẽ tôi về chẳng có chi... 

Em có nhớ không buổi chia tay 
Lời thề hẹn ước vẫn còn đây 
Anh đi, em sẽ chờ anh mãi 
Thế mà giờ đã vội quên ngay.

Ngày xưa hai đứa học chung trường 
Tôi là cậu bé thật dễ thương 
Và em yêu tôi từ dạo ấy 
Mơ ước rồi đây sẽ chung đường.

Em có nhớ chăng buổi ra trường 
Chia tay hai đứa thật vấn vương 
Em vào đại học, tôi đi lính 
Hai đứa hai đường, phương mỗi phương.

Năm xưa hai đứa khắc tên nhau 
Trên cây liễu nhỏ ở bên cầu 
Bao giờ có dịp đi qua đó 
Xóa hộ cho tôi một chữ đầu. 

Rồi đây trên tay bế con ai 
Khi được tin về một chàng trai 
Xưa đã em yêu, giờ ngã xuống 
Tôi biết rằng em sẽ thở dài./.

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

BẠN THƠ

Sau một thời gian vắng bóng trên TT để dưỡng bệnh, chị Bạch Liên đã trở lại. Chị có lá thư chung gửi HT, TH và một bạn đọc nữ của TT, và làm tặng 3 chị em một bài thơ. Xin chia sẻ với tất cả bạn đọc TT và thay mặt bạn đọc TT chúc chị mau khỏe để có những bài thơ mới.

Thân gửi: HT, TH, BN
Xin chào cả 3 chị em!
BL xin cám ơn 3 chị em đã dành cho BL sự quan tâm cả về tinh thần và vật chất. Cuộc gặp gỡ hôm đó rất thú vị và đặc biệt có ý nghĩa đối với BL. Trước đó khi HT nhắn tin mọi người sẽ tới thăm BL thầm vui rồi nhưng lại ái ngại vì mọi người vất vả. Bữa ấy BL vui lắm, khi mọi người về rồi nhớ ơi là nhớ. Sau đó có nhiều người đến thăm cũng vui, cảm động nhưng mà cái buổi hôm đó với mấy chị em khác lạ làm sao ấy. Hình như trong câu chuyện chúng mình không nói nhiều về thơ nhưng quanh chúng ta vẫn có nàng thơ dự cuộc vui thì phải. Nhờ có thơ ta được biết nhau rồi gần nhau và gặp nhau vui vẻ như thân thiện tự bao giờ. Thật là tuyệt.
@- HT: nhờ cái duyên của HT nên mới có mối quan hệ này. HT tài lắm. Luôn biết được sở thích của người khác và đem niềm vui bất ngờ đến cho mọi người trong đó có BL. Nhưng tài nhất vẫn là khả năng tập hợp mọi người, làm cái cầu để nối những niềm vui. 
@- TH: tiếng cười của TH như còn vẳng đâu đây.  Tiếng cười của bạn và mọi người hôm đó làm cho BL rất vui. Khi đó một nửa cái đầu của BL cũng ê ẩm lắm nhưng vui như quên đau đấy. Nhìn hình dáng TH mà như nhìn thấy trái tim còn rực lửa lắm. 
@- BN: cám ơn chung và cám ơn riêng BN về bài thơ “gan ruột” của bạn. Đọc lại bài thơ lại nhớ đến bóng hình người đẹp có tình yêu tràn trề dành cho người mình yêu. Một tình yêu thật đáng trân trọng, yêu người yêu hơn cả bản thân mình. Không biết người yêu của BN có cảm nhận được tình yêu vô bờ bến ấy của BN không nhỉ? BL cũng đã từng rất yêu người mình yêu nhưng không yêu được nhiều như BN. Với lại cả nhà nghe người của BL nói rồi. "…đừng yêu chồng nhiều quá, cái gì quá cũng không tốt…" thế là BL đổi chiến lược yêu vừa vừa thôi. Còn đâu để yêu: trăng sao, trời mây, cỏ cây, hoa, lá cho đỡ giận, hờn. Tếu táo cho vui thế nhưng có lẽ BN cũng nên nghĩ lại xem, cũng phải yêu bản thân mình nữa cả nhà nhỉ? BN cho BL gọi BN là chị gái của HT và để gần với HT hơn gọi luôn là Hồng Ngọc cho tiện để khi nào giao lưu trên Trang Thơ cho thoải mái mà bí mật này chỉ 4 chị em ta biết thôi. Cả nhà xem có được không?
BL có bài thơ tặng 3 chị em nhé! 

BẠN THƠ 
Thân tặng Hồng Thu, Hồng Hoa 
và Hồng Ngọc (chị gái Hồng Thu)  
                           Mùa thu về ai buồn mênh mang
                           Hoài niệm vấn vương sắc lá vàng
                           Trong ta còn một mùa thu khác
                           Mang sắc hồng gợi nhớ xốn xang.

                           Em đem cho ta sự bất ngờ
                           Chạm tới cõi riêng ấy hồn thơ
                           Như trưa nắng hè vơi cơn khát
                           Nỗi niềm chia sẻ - những bạn thơ

                           Hồng Thu duyên dáng thật đáng yêu
                           Nụ cuời xinh nói rất nhiều điều
                           Vương nợ tình em nguời bạn nhỏ
                           Cho ta niềm vui buổi xế chiều. 

                           Chị gái Hồng Thu nét tươi xinh
                           Đọc trong đôi mắt chứa chan tình 
                           Rưng rưng còn đọng dòng khô lệ 
                           Yêu người yêu hơn bản thân mình. 

                           Hồng Hoa hồn nhiên vốn yêu đời
                           Trái tim rực lửa chẳng hề vơi
                           Giỏi dang, dí dỏm, tràn sức sống
                           Ánh mắt cảm thông nói thay lời. 

                           Cùng yêu thơ ta được biết nhau 
                           Đem tình thương đến xua nỗi đau 
                           Chia bầu tâm sự nghe ấm lạ 
                           Dở cuộc vui chẳng muốn xa nhau. 

                           Hương hoa thơm hương sữa ngọt ngào 
                           Hoàng hôn tiễn bạn gió xôn xao 
                           Để chiều tím về bâng khuâng nhớ 
                           Thơ gọi bạn thơ lòng nao nao. 

                                                      Hà Nội 24-11-2012 
                                                      BẠCH LIÊN

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

RU MÌNH

Cảm giác được nằm trên cánh võng chao nghiêng thiêm thiếp nhớ lại khoảnh khắc được nghe tiếng ru à ơi của bà, của mẹ, chìm vào giấc ngủ trong tiếng ve râm ran trưa hè, hưởng làn gió thơm thơm từ chiếc quạt mo cau từ tay bà, tay mẹ, thật tuyệt. Có thể bạn đã từng được ru, bạn đã từng ru em, ru con, ru cháu và có lúc đơn giản chỉ là ru mình vào trong giấc ngủ. Thu cũng không hiểu sao hình ảnh "cánh võng" trong tâm trí Thu luôn gắn với "trưa hè", "tiếng ve", và "chiếc quạt mo cau". 

RU MÌNH

Ầu ơ cánh võng đong đưa, 
Một thời chao cánh ước mơ xanh trời… 
Vẳng về những khúc ru hời, 
Đá mềm chân cứng vịn lời hát ru. 
Vụng tu qua cửa Thần Phù, (*) 
Nẻo đời thêm tỏ thâm u cõi người. 

Ru mình nhịp võng nhịp đời, 
Bao nhiêu mơ ước ru hời thinh không.
Nhịp cao, cao tít tang bồng, 
Nhịp thấp, thấp tận đáy vòng tử sinh. 
Tỉnh say với nhịp ân tình, 
Lay phay mái bạc lắng thinh điệu buồn. 

Xế chiều đổ khúc bồn chồn: 
Bên này tiếng Mẹ ru hồn ca dao, 
Bên kia đạn réo bom gào, 
Giữa là dịu tiếng em trao ân tình… 
Tóc xanh một thủa - ru mình 
Bạc phơ lại nhịp nghĩa tình - tự ru. 

Phạm Ngọc San
...................................................... 
Chú thích của tác giả
(*) Ca dao: “Lênh đênh qua cửa Thần Phù, 
Khéo tu thì nổi, vụng tu thì chìm.


Tặng cả nhà bài hát "Ru mình" do ca sĩ Mai Khôi trình bày

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

Mây kia đâu chỉ có mềm

Từng đám mây trắng, xốp, bồng bềnh nhẹ trôi trên bầu trời. Những dải mây nhẹ vắt ngang lưng chừng núi như những chiếc khăn san tuyệt đẹp.v.v... Với mọi người, mây là mềm, là nhẹ, là xốp, riêng có một nhà tự động hóa tốt nghiệp tại Liên Xô cũ, một người khoác áo lính từng tham gia chiến trường miền nam hiện vẫn mang trên mình dấu tích của cuộc chiến tranh, một người làm thơ ở tuổi chạng vạng của cuộc đời, lại có một cách nhìn rất khác về mây - "Mây kia đâu chỉ có mềm".  

"...Cái độc đáo của thơ Phạm Ngọc San là đưa người đọc đến cái ảo rồi từ đó lại trở về với cái thực để sống nhân ái và suy ngẫm hơn trong cuộc đời này..." (Nguyễn Hoạt)

Xin giới thiệu thêm một bài thơ nữa của nhà thơ - họa sĩ Phạm Ngọc San. Cảm ơn tác giả đã cho phép giới thiệu trên Trang Thơ bất cứ bài thơ nào của ông mà Thu thích.

MÂY KIA ĐÂU CHỈ CÓ MỀM
 Tặng GNTK 
 Ảnh minh họa: Internet
                             Tôi biết, sương không mờ đục, 
                        Mây kia đâu chỉ là mềm, 
                        Heo may đâu cắt da cắt thịt, 
                        Cao đến trời, tới đỉnh chưa em? 

                        Giọt mưa bay, hoen nét môi mềm. 
                        Trăng đáy giếng trong veo mầu giam hãm.
                        Hạt nắng đọng rêu phong lên xanh xám. 
                        Hoàng hôn về chìm giữa sóng mây trôi. 

                        Lòng tràn đầy, tự nhủ rằng vơi. 
                        Sương giá buốt, tự khoác làm khăn ấm. 
                        Mưa rát mặt tự quất vào sâu thẳm. 
                        Biển bão giông, nuốt muối mặn làm vui. 

                        Biết đỉnh nào cao vút chơi vơi. 
                        Một đời yêu, đỉnh nào đau cô quạnh. 
                        Gió dậy sóng, gió bao giờ yên lặng. 
                        Đỉnh sóng kia đầu bạc đến bồn chồn.
Phạm Ngọc San

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

Khúc xế chiều


Chiều ơi, biết mấy chiều rồi, 
 Không gian bến đợi, chẳng rời chân đi. 
 Gió chiều còn ngại ngần chi, 
 Hãy về rủ rỉ những khi chiều về. 

 Nắng cuối ngày nắng đam mê, 
 Lại dìu cánh lá rơi về với đêm… 
 Khúc xế chiều, khúc nhẹ êm. 
 Hoàng hôn nhuốm tím cả miền nhớ mong. 

 Xế chiều ngỡ tắt lửa lòng, 
 Mà chiều vẫn cứ ngóng trông xế chiều…
Phạm Ngọc San

         Tác giả bài thơ trở thành độc giả Trang Thơ từ bao giờ Thu cũng không biết. Ở tuổi xế chiều với những vết thương do chiến tranh để lại, cố gắng vượt lên chính mình để sống, để cầm bút làm thơ, cầm cây cọ để vẽ, để rồi nhớ, để rồi quên...
         Trang Thơ xin trân trọng giới thiệu thêm bài thơ nữa của nhà thơ - họa sĩ Phạm Ngọc San. Trước đây Trang Thơ đã có dịp đăng bài thơ "Phía không em" của ông. 

PS: Bức tranh minh họa có tên "Hoa xoan" là bức phác thảo sơn dầu do ông vẽ.