Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Nếu bỗng một ngày...ta chán nhau...

Ảnh minh họa: Internet

Nếu sau những yêu thương ngọt ngào ban đầu...

Bỗng một ngày ta chán nhau...
Ta cứ vô tình làm nhau đau - chỉ vì ta thích thế
Ta bỗng chống chế cho lỗi lầm bằng sự cau có
Ta chán sự gò bó, ta thích điều gì thật tự do
Ta không còn đắn đo vội trả lời ngay khi nhận 1 tin nhắn mới
Ta chẳng thấy có lỗi nếu lỡ để ai đó chờ...

Bỗng một ngày ta chán nhau...
Ta sẽ quên những ngày mưa đi bên nhau cũng thấy ấm
Ta sẽ quên hạnh phúc chỉ đơn giản là thấy nhau cười
Ta sẽ chẳng còn mường tượng đến tương lai
Ta sẽ không thấy vật gì cũng có hai mới là đẹp

Một điều đơn giản...

Rằng nếu bỗng một ngày ta chán nhau...
Yêu thương ngày hôm qua bỗng trở nên nhạt đắng
Niềm quan tâm sẽ trống vắng
Những điều mà ta làm xuất phát từ con tim
Ngày hôm qua – Ngày hôm nay – Giống nhau.
Nhưng sẽ không còn cùng một cách đón nhận
Ta bỗng thấy sự chăm sóc y như ngày hôm qua là sự ràng buộc
Ta bỗng sẽ chẳng thuộc nổi một lời dặn dò mà hôm qua ta đã luôn nhớ
Ta sẽ nói hớ những điều làm nghẹn lòng một nửa ta đã rất đỗi yêu thương.
Sẽ có rất nhiều, rất rất nhiều lúc bỗng nhiên ta cảm thấy chán nhau

Nhưng...

Hãy cứ có những lúc chán nhau...
Để biết ta cần tra thêm yêu thương vào cỗ xe hai người đang chạy
Biết mở rộng khoảng trời chung, biết khoan dung…
Hãy cứ có những lúc chán nhau...
Để chợt thấy nhớ đến vô ngần
Lời càu nhàu của ai đó vì lo lắng cho ta…
Nỗi xót xa giành cho điều mình thương mến...
Ta sẽ nhớ
Cái ôm thật chặt...
Nhớ những điều tưởng chừng nhỏ nhặt...nhưng rất lớn lao…

Nếu có ngày nào đó mình chán nhau thì đâu có nghĩa là ta đã:
Xa nhau!
Quên nhau!
Không yêu nhau!

...mà chỉ là hạnh phúc bị đang bị trì hoãn...

Đúng không em???

→ Nếu bỗng một ngày ta chán nhau...thì ta nhắm mắt thôi, chứ đừng buông tay...

*********
Hôm trước Thu đi loăng quăng "gặp" được bài thơ. Người đăng bài nói đây là bài thơ sưu tầm và không rõ tên tác giả, cũng không thấy dẫn link nguồn. Thu mang về để cả nhà cùng xem. Nội dung bài thơ rất hay, tuy nhiên, theo Thu, có đôi chỗ nếu được trau chuốt lại một chút về vần điệu sẽ làm bài thơ "đẹp" hơn. Thu cài lại chế độ nhận xét để bạn yêu thơ ai muốn đều có thể tham dự.

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Về bài thơ nổi tiếng của Simonov

Có lẽ với bạn yêu thơ không ai không nhớ những vần thơ da diết nhớ nhung đến cháy bỏng trong bài thơ "Жди меня" ("Đợi anh về") của Konstantin Simonov. Trang Thơ đã có tới 6 bài đăng về tác phẩm này trong đó giới thiệu một số bản dịch của các tác giả Trang Thơ: anh Tuấn Linh, chị Hồ Như Nguyện (bản dịch theo thể lục bát) và bạn Thu Hà (và một bản dịch theo thể lục bát).
Hôm nay xin giới thiệu với các anh chị và các bạn về người phụ nữ trong bài thơ của Konstantin Simonov. Bài viết của nhà thơ Hồng Thanh Quang đăng trên trang VTC News. Bài viết được đăng thành 2 phần. Mời các anh chị và các bạn cùng đọc. 

(VTC News) “Đợi anh về” – bài thơ bất hủ của Konstantin Simonov, nói hộ tình cảm của hàng triệu chiến sỹ Hồng quân Liên Xô trong thế chiến thứ hai, đã trở nên thân thuộc với bao thế hệ người Việt Nam qua bản dịch của Tổ Hữu, đặc biệt trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ thần thánh của dân tộc.
Tuy nhiên, ít ai biết rằng Valentina Serova, người phụ nữ được Simonov yêu đến kiệt sức, tạo cảm hứng để ông viết lên bài thơ “Đợi anh về” bất hủ khi đang là chiến sỹ Hồng quân ở mặt trận lại có số phận nghiệt ngã đến thế.
VTC News xin giới thiệu bài viết của nhà thơ Hồng Thanh Quang về người đàn bà hồng nhan bạc mệnh Valentina Serova. Các bài thơ sử dụng trong bài viết là bản dịch của Hồng Thanh Quang.

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

TÌNH MẸ


                            Vĩ đại thay! Sau từng cánh cửa
                       Dù đi xa hay ở rất gần
                       Ta vẫn nghe tiếng con gọi mẹ
                       Mẹ dù xa nhưng ngóng về con.

                       Vĩ đại thay! Muôn đời tình Mẹ
                       Trong tim ta trân trọng giữ gìn
                       Ta yêu chị, yêu cha, yêu vợ
                       Nhưng khổ đau ta nhớ Mẹ hiền!
Người dịch: Đinh Nguyễn Trần Lê

Великое чувство! У каждых дверей...

                       Великое чувство! У каждых дверей,
                       В какой стороне ни заедем,
                       Мы слышим, как дети зовут матерей,
                       Далеких, но рвущихся к детям.

                       Великое чувство! Его до конца
                       Мы живо в душе сохраняем, - 
                       Мы любим сестру, и жену, и отца,
                       Но в муках мы мать вспоминаем!
(конец 1877) 
Николая Алексеевича Некрасова

Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013

Đôi vần vào hạ

Gửi các bạn TT đôi vần vào hạ nhớ tuổi thơ.

VÀO HẠ


Trời nhẹ nhàng dâng cao ... “ * ”
Qua từng cơn mưa rào đầu hạ
Làn phượng vĩ âm thầm lấp lóa
Xa lắm rồi, tạm biệt nhé, mùa xuân!

Ai đã cùng ta một sớm bâng khuâng
Lặng đón bình minh giữa sương xuân nhè nhẹ
Để bây giờ ngắm phượng hồng tươi trẻ
Rực rỡ mặt hồ Trúc bạch ban mai.

Hạ về cởi áo đông Nàng Bân mặc cho ai
Áo cánh lụa tròn vai người trẩy hội
Soi bóng nước hồ Tây cho bằng lăng bối rối
Hoa tím hờn rơi rơi theo bước chân.

Có ai cùng ta chờ nghe tiếng ve ngân
Từ sâu thẳm trong tận cùng ký ức
Ôi, tiếng ve có gì như thổn thức
Hay tiếng hạ về náo nức góc tình thơ,
Mà mênh mang, dìu dặt đến bây giờ!

Ta thẫn thờ buông một khúc mộng mơ
Trong xao xuyến ru hồn thơ vào hạ.
Ơ này, cơn mưa chiều hối hả
Có gì quen, gì lạ những mùa đi
Sen Quảng an đang trổ lá, nụ đương thì...

Chân mưa, cái sấm vu quy
Chân tình vương vấn mỗi khi hạ về.


“*” – Một câu hát trong nhạc phẩm Vào Hạ của Lê Hựu Hà.

                              Hà nội, vào Hạ 2013
                                 HOÀNG GIANG

KHÓC EM




Nếu Em có giận gì Tôi,
Đừng đem cái giận đến nơi xa vời.
Cũng là con Bố, Mẹ, thôi,
Cũng từng chung những đoạn đời gian truân.
Cũng là cốt nhục, tình thâm,
Cũng là khách trọ ở trần thế, thôi.

  Em Về Chốn Ấy Xa Xôi,
Xin Mang Trọn Cả Tình Tôi Theo Cùng.
HNN
08/5/2013

Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2013

Những tưởng

(sưu tầm)
Những tưởng một ngày chắc có thể quên nhau
những thói quen cũ sẽ chẳng còn là gì hết
chỉ thấy dửng dưng trước những câu từ định viết
chẳng nghĩa lí gì, cũng chẳng viết về ai...

Những tưởng một ngày không còn cần lắm một bờ vai

bởi giờ đây, có lẽ ai cũng thế
không còn khát khao những lời từng kể
chẳng hạn một ngày thấy nhớ nhau hơn...

Chẳng còn chạnh lòng với cái ý nghĩ cô đơn

khi tất cả bỗng trở thành tạm bợ
không còn giả mà vờ dặn lòng "đừng nhớ!"
bởi lẽ hình như...hình như thấy thờ ơ...

Những tưởng vài ngày mới lại muốn viết một dòng thơ

không đủ cảm xúc nên lại đành bỏ dở
nghe những âm vần như tiếng lòng ai vỡ
rời rạc quá rồi không chắp vá nổi một hình dung...

Những tưởng một ngày không có nỗi mông lung

khi mưa bỗng đến vội vàng khung cửa vắng
khiến những hàng cây vừa đằm mình trong nắng
bất chợt run lên nghe tĩnh lặng vỡ òa...

Những tưởng một ngày không còn thấy xót xa

sau tất cả...không là gì nữa hết
nhưng chính hôm nay thổn thức lòng ta biết
còn một tình yêu da diết đến chừng nào...

*********
 Ảnh: Internet

Những tưởng cái còm của vị khách Binhan
có chăng là tiếng thoảng trong cơn gió
ai dè cây rung, lá rụng, vườn xơ xác
bạn thơ buồn - hỏi vườn Thơ có bình an?