Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

Raxul Gamzatov

Raxul Gamzatov
Bản dịch của Thái Bá Tân

Nếu một ngàn đàn ông trên thế gian
Gửi mối manh tìm đến cổng nhà em,
Thì trong số một ngàn đàn ông đó
Có cả anh, Gamzatov Raxul

Nếu một trăm đàn ông, suốt tháng năm
Say đắm em, máu rừng rực con tim,
Chẳng ngạc nhiên nếu thấy trong số đó
Có anh chàng miền núi Raxul

Nếu mười anh đàn ông đáng đàn ông
Say đắm em không giấu nổi lửa tình,
Trong số đó, khi vui khi đau khổ
Có cả anh, Gamzatov Raxul.

Nếu chỉ có một chàng mất trí khôn
Chỉ vì em, mà chẳng được ngó ngàng.
Em hiểu đó, dời đỉnh non mây phủ
Chính là anh, dân miền núi Raxul.

Nếu chẳng còn ai nữa phải lòng em,
Và em sầu hơn cả bóng hoàng hôn
Thì có nghĩa trên cao nguyên miền núi
Yên dưới mồ Gamzatov Raxul.

 (Nguồn: NUOCNGA.NET)

 Ảnh: STC - GHX
Hôm trước đọc đoạn stt trên FB của STC: 
"Mẩu chuyện cuối trước khi quay trở lại kéo cày. Trên đoạn đèo Sâu Chua hôm ấy có rất nhiều người H'Mông đi với nhau hoặc tụ lại từng nhóm, riêng cậu bé này ngồi một mình với con chó quẩn bên chân. Lân la hỏi chuyện, mới biết thằng bé học lớp 6 trường Sa Pả, hôm ấy lạnh quá được nghỉ học nên đi phụ chị chăn dê. Nhà còn 2 chị gái nữa, đã học hết lớp 9 thì nghỉ ở nhà giúp bố mẹ chăn dê, trồng ngô, trồng lúa... Thằng bé rất dễ thương, mình hỏi câu gì nó cũng trả lời bằng từ "Đúng" trịnh trọng. Cái áo len của nó đã mỏng còn sút vai, rách cổ. Tặng nó cái khăn GHX cuối cùng mình đang tròng trên cổ, nó có vẻ ngượng nghịu nhưng sung sướng lắm. Nó bảo đi chăn dê luôn xách theo cái rìu để trên đường đi tìm dê lùa về thì chặt ít cành khô làm củi. Con chó rất khôn, thấy người lạ đến gần chú ta nhảy tót qua bên kia rào đá, cổ khẽ gầm gừ cảnh giác. Thấy chủ chuyện trò thân thiện, nó lảng ra xa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn dò xét. Thằng bé bảo con chó không có tên, khi muốn gọi thì huýt sáo thôi. Nó gọi thử cho mình xem, con chó vẫy tít đuôi nhưng không tiến sát lại mà chỉ vươn đầu dụi vào chân chủ, ý không muốn lại gần mình. Mình thử huýt sáo trêu nó, nó quay qua nhìn mình như trách móc "quen biết gì mà gọi" ... Một buổi lang thang khiến chuyến đi lần này không giống bất cứ chuyến đi nào khác, chắc lần sau phải tăng thời gian lang thang lên mới được "

          Đọc xong tự nhiên lại nhớ đến Raxul Gamzatov, một nhà thơ nổi tiếng của Daghestan. Cũng chẳng biết tại sao. Có lẽ bởi hình tượng cậu bé với con chó và giọng văn nhẩn nha của SC chăng?
          Hôm nay tình cờ đọc được bài thơ của ông. Đọc đến câu cuối không nhịn được cười. Vẫn cái giọng nhẩn nha ấy. :)
          Nhất định sẽ đọc lại tập văn xuôi đầy chất thơ “Đaghextan của tôi” của ông trong một ngày gần đây. 

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

Tôi thích quên

Evgueni Evtushenko
(Người dịch: Hồng Thanh Quang)
 Nguồn: Cam Tho
Tôi thích quên rằng tôi là thi sĩ, 
tôi thích là mình, nhưng một cách vô danh,
như một mảnh rừng, một phần ruộng lúa, 
một đoạn đường, một góc biển xanh. 

Tôi gặp được tôi đâu phải do công sức 
của tập đoàn mối lái gần xa.  
Thơ người khác, tôi còn yêu hơn cả 
Thơ mình - và nhờ thế tôi tự do. 

Là thi sĩ phải đâu để hát ngợi ca mình, 
với người khác khinh khi, 
mà để sống nhưng không kịp biết 
thói trên đời đố kị là chi. 

Ai hãnh tiến cũng đều thô bỉ hết, 
đấy chỉ là do bất lực thôi - 
giơ ra cho đám đông thấy mặt 
để mọi người tấm tắc mà vui. 

Được nhận biết - tiện lợi nhưng không thực. 
Thời đại bao giờ cũng chỉ mạnh lên 
không phải nhờ những kẻ ai cũng biết, 
mà nhờ người còn chưa ai biết tên... 

(Nguồn: Một góc thơ Nga/Hồng Thanh Quang dịch/NXB Văn Học 2000)

Thông báo của trang Quán Thơ BanTroi +

( Bản thử nghiệm, để truy cập trang này đọc giả có thể gõ thobantroi vào thanh tìm kiếm của Google sẽ có đường dẫn trực tiếp đến Blog,  hoặc truy cập vào ĐÂY )


  "Quán thơ Bạn Trỗi" là Trang Blog được thành lập để Đăng tải và Tổng hợp, lưu trữ các sáng tác Thơ, Nhạc và các hình thức Nghệ thuật khác của các tác giả là Cựu học sinh Trường Văn hóa Quân đội Nguyễn Văn Trỗi và bạn k9.

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

TÌNH CA PHÁP



Tặng Lê Hoàng Diệu

Đêm đã khuya em gửi đến cho tôi
Những bản tình ca muôn thưở
Vốn tiếng Pháp của tôi dù chưa đủ
Vẫn thấy lời ca dìu dặt, du dương
Vẫn thấy sông Xen xinh đẹp, êm đềm
Chảy như bản tình ca bất tử.
Vẫn thấy tuyết rơi rơi nhè nhẹ
Mà ai chờ ai mỏi mắt đêm thâu;
Vẫn thấy tình yêu chẳng thể đổi màu
Dù đông lạnh hay hè nắng rát...

Đêm đã khuya tôi nằm nghe tiếng hát
Cám ơn em đã tặng cho tôi
Một món quà trên cả tuyệt vời
Những bản tình ca của Pháp!
HP, 23:17, 20/11/13

HỒ NÚI CỐC




Núi Cốc, Núi Cốc – ai đặt tên cho hồ
Mênh mông nước, mênh mông bóng núi
Sương huyền ảo như ánh trăng mời gọi
Chìm sâu vào giấc ngủ êm đềm...

Núi Cốc hồ - huyền thoại như tên
Một tình yêu nồng say cổ tích
Một tình yêu người xưa đã viết
Bằng non xanh, nước biếc, mây ngàn!

HP, 00:38, 26/11/13

CẢM XÚC VĨNH YÊN



Lần đầu về với Vĩnh Yên
Bâng khuâng bóng núi, mênh mang sương chiều
Đâu còn Đầm Vạc cô liêu
Thân gày xơ xác, liêu xiêu bóng cò...

Vĩnh Yên tên đất như mơ
Ra về gửi lại chút tơ vương lòng!
VY, 06:38, 01/12/13

CHỈ CÒN…!



Tôi trở về
Nha Trang hửng
sau bao ngày âm u,
Nha Trang khô
sau bao ngày ướt át,
Nha Trang cười
sau bao ngày ủ dột…

Bạn bè đùa bảo tôi mang ánh nắng
Cho Hà Nội tan sương mù
Con gái bảo tôi đã mang hết đi
Nắng Nha Trang để con bị ướt…

Trong cuộc đời
Có những sự ngẫu nhiên
mà ta không biết trước
Lặp đi lặp lại như lập trình…

Tôi nói vui rằng số tôi rất hên
Luôn gặp được “Quý nhân phù trợ”
Phật độ mạng hoá giải bao hung dữ,
Bao thăng trầm cho tâm hồn nở hoa…

Đã một tuần – thời gian trôi qua
Mà cảm xúc Vĩnh Yên sâu lắng
Trong lòng tôi dường như mãnh liệt
Như sóng trào dâng biển chiều nay.

Tôi nhớ những gì làm tôi say
Một nụ cười, cái bắt tay xiết chặt,
Một đêm Gala ngập tràn ánh sáng,
Một dòng sông kỷ niệm ngọt ngào…!

Trời Nha Trang chiều nay đẹp biết bao
Để tôi nhớ đêm Vĩnh Yên sương lặng
Nhớ ngày đầu tháng 12 ấm nắng…
Phút chia tay bịn rịn, khôn nguôi…!

Sẽ còn đây, đọng mãi trong tôi
Những gương mặt có thể tên không nhớ
Cũng không biết K lớn hay K nhỏ?
Chỉ còn là FBKN!
NT, 13:41, 07/12/2013