Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

MƯA!

 Ảnh Internet
Khi đau buồn tôi vẫn khát khao
Được vỗ về, yêu thương, an ủi.
Khi lòng tôi dường như tĩnh lại
Tôi thấy rằng nước mắt chỉ là mưa.

Mưa làm mềm mặt đất cằn khô
Cho hạt giống cựa mình thức giấc
Nâng lá mầm chồi lên mặt đất
Đón nắng trời hứa hẹn những mùa vui!

Nha Trang, 13.29, 14-12-2011

HẠNH PHÚC!

Hạnh phúc là khi ta tìm thấy
Nhưng không nắm được vào tay,
         không ôm được vào lòng.

Hạnh phúc là khi ta chờ mong
Mà cái đích không bao giờ đến được.

Hạnh phúc là những điều ta mơ ước
Mãi mãi xa vời, mãi mãi mông lung.

Hạnh phúc là đôi bờ của một dòng sông
Lặng nhìn nhau suốt chiều dài nỗi nhớ.

                Nha Trang, 23:30, 08-12-2011 

AI CŨNG...

Ai cũng có một ngôi nhà để nhớ;
Có người thân đánh thức mỗi sớm mai;
Có bữa cơm xum họp mỗi ngày;
Có tách trà thơm ngồi trò chuyện.

Ai cũng có một người thương mến
Dù đi xa hay ở thật gần.
Để trái tim ngày đêm nhung nhớ,
Để ra vào, thơ thẩn, băn khoăn…

Ai cũng có một điều rất riêng,
Như kho báu chỉ mình mình biết
Nơi cất giữ những gì tha thiết
Chẳng để giãi bày, chẳng để sẻ chia.

Ai cũng có một điều suy tư…
Ai cũng có…
                 Nhưng không phải ai cũng biết!

Nha Trang, 26-11-2011

HẢI PHÒNG TRONG TÔI

“Hải Phòng ơi!
Ta khẽ nhắc tên Người!
Một thành phố,
                        Một quê hương,
                                                Một bạn đời yêu quý!”
Câu thơ này tôi đã viết bao lần trên trang vở
Mà không biết được tên tác giả là ai.
Xin một lần được cám ơn người
Đã nói giúp tôi những lời gan ruột!

Hải Phòng trong tôi không chau chuốt
Như chàng trai Hà Thành với dáng kiêu kỳ
Cũng không “anh hai Sài Gòn” với những bước đi
Đầy táo bạo không bao giờ biết sợ.

Hải Phòng trong tôi là thành phố thợ
Màu xanh công nhân chảy khắp phố phường
Khi tiếng còi tầm chiều chiều vang lên
Xi Măng, Duyên Hải, và bao nhà máy nữa...

Hải Phòng trong tôi – thành phố của ước mơ
Buồm căng gió vươn ra biển cả
Làm chủ biển khơi, đè lên sóng dữ
Ngẩng cao đầu đón gió biển Đông.

Hải Phòng trong tôi – thành phố phượng hồng
Phải chia ly, cũng là “Cuộc chia ly màu đỏ”
Được gặp gỡ là nồng nàn như lửa
Đã yêu thương, yêu suốt cuộc đời!

Hải Phòng trong tôi – giản dị có thế thôi
Xa càng nhớ, gần càng yêu tha thiết!

HP, 11:24, 18/11/2013

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

Chuyện ngày xưa

     Tôi vốn hay nợ tình , xin lấy thơ để trả vậy .

KHÚC TIÊU TƯƠNG LỖI NHỊP

                    “ Vì nàng đẹp như một bông hồng
                      Nên tôi không dám yêu nàng ... ”
                                     ( Lời một ca khúc Pháp )

Ngày xưa ,
          đã khi nào anh kịp nói YÊU EM chưa ?
Hay chỉ mắt nhìn nhau vời vợi !
Tay run run cầm tay cùng bổi hổi
Một tiếng ve ngân cũng bối rối cuộc tình
Giọt trăng nào đọng ánh mắt lung linh ...!?

Trải mấy mùa thu xa cách ,
Trải bao ngăn cách khôn lường ...
Một sớm mùa xuân nơi mưa nắng vô thường
Nhận được tin ,
          Mẹ gả em về nơi bến ước !
Nàng khóc ròng trên từng bước VU QUY ...
Ta nhói đau ,
          lửa tình tàn theo từng bước em đi ...
Thôi đành ôm nỗi đau ,
          vương khúc tơ lòng :
EM YÊU ơi , hẹn kiếp sau ta tìm lại nhau !

Rồi anh đi xa , đi xa ...
không ước hẹn gì ngày trở lại
Đường về Thăng long sao bây giờ , xa ngái
Có còn chăng tình ái một thời mơ ?
Lòng lạnh băng ,
          như ngọn lê trên đầu súng hững hờ
Nơi cõi bờ quê hương ,
          đâu chút vấn vương người xưa , tình cũ ...

Rồi ... như tiền duyên kỳ ngộ ,
          một sớm cuối thu sương giăng triền đê ,
Bỗng gặp lại nàng trên một chặng đường quê .
Tình cũ mười năm , làm ta bối rối ...
Gương mặt phong sương ,
          áo lính trận bạc nhạt nhòa gió bụi ,
Tự hỏi lòng : còn chăng ,
          nét hào hoa phong nhã thuở Thăng long ?
Ai có còn dư âm
          khúc tình xưa xao xuyến cõi lòng ? ...
               ... Cùng giao hòa ánh mắt cười ,
          và bình minh chợt rạng ngời trên sông .

               Nàng rằng : chót nhỡ tấm chồng
          Vô duyên , bẽ phận má hồng nuôi con .
               Mười đông phai nhạt vàng son
          Bặt tăm bóng nhạn , mỏi mòn tình khuê .
               Đành lòng tìm chốn đi về
          Nương nhờ bóng quế , trọn bề hiếu gia ...
               Lại VU QUY , lại khóc òa ...
          Ôi thôi duyên cũ , tình xa ... nhỡ nhàng !
               Kiếp này đành phụ tình chàng ...

               Buồn trông ngấn lệ mắt nàng
          Bước chân lữ thứ bỗng tràn hư vô
               Đá vàng về lại giang hồ
          Cung tương lỡ nhịp , hẹn chờ kiếp sau .

                                            Hà nội , lập đông 2013
                                               HOÀNG GIANG

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

Chào mừng thành viên mới

Trang Thơ có thêm thành viên mới, chị Đinh Thị Hải Lượng. Với 5 tập thơ đã xuất bản và 1 tập thơ đang thai nghén, chị bảo chị không coi mình là nhà thơ, chị chỉ trải lòng mình qua những vần thơ. :)
Mong chị chia sẻ cảm xúc với bạn đọc và chúc chị có thêm nhiều trải nghiệm ở Trang Thơ. :))


Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

TỔNG OFF FBKN - Hải Lượng

Off  không phải là đóng lại lòng mình
Mà là mở ra một trang đời mới
Khi đang onl. dòng đời như đang chảy
Từ một nơi đến với muôn nơi.

Off  là khi ta thực sự nghỉ ngơi
Thầm kiểm định những gì đã đến
Những gì đã đi như nước cuốn
Trong dòng đời chảy mãi không thôi!

Off hay onl. vẫn là cuộc đời
Cánh này đóng, cánh kia mở rộng!
NT, 29/10/2013

BẢN GIAO HƯỞNG “ANH HÙNG” - Hải Lượng

Bản giao huởng “Anh hùng”vang lên
Để đưa tiễn người anh hùng tên Giáp
Chỉ huy dàn nhạc là người Đức
Một đồng bào của Beethoven.

Giờ này Hà Nội chìm trong sương
Nhà Hát Lớn mặc trầm trong đau đớn
Những âm thanh vang lên như sóng
Bản giao huởng “Anh hùng” bi tráng trong đêm.

Những nhạc cônng trong trang phục màu đen
Chương hai nhuốm một màu tang lễ
Nỗi đớn đau như sóng ngầm của bể
Càng tôn lên một ý chí thép gang…

Chương Ba, như một niềm hân hoan
Bởi không chết người anh hùng vĩ đại
Đất sẽ cho cây đơm hoa, kết trái
Tình yêu sẽ nở những đóa hồng.

Dàn nhạc đang chơi Bản giao huởng “Anh hùng”
Như hiển hiện bóng hình Bác Giáp
Beethoven – không viết cho Napoleon Bonaparte
Ông viết cho người anh hùng của Việt Nam!

NT, 24:02, 12/10/2013

VẮNG - Hải Lượng

Ngày vắng mặt trời, ngày âm u
Vạn vật nhuộm một màu xám xịt
Đêm vắng ánh trăng, đêm mù mịt
Chim rừng bay không biết đường về.

Khi cuộc đời vắng những lời ca
Là khi tâm hồn con người tắt lịm
Chẳng còn yêu thương, chỉ là hoang vắng
Một bãi đất cằn không cỏ cây.

Ta vắng nhau không còn mây bay
Biển vắng sóng và gió thôi xào xạc
Bờ cát dài vắng tanh như sa mạc
Vắng một người, vắng cả nhân gian!
Nha Trang, 2013

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

Cất giùm tôi tuổi đôi mươi

Vào FBKN đọc được những dòng tâm sự của bạn. Ôi cái thời xa xưa ấy, đáng yêu và đáng nhớ thế không biết. :)


Hôm nay, “tự kỷ” và nhớ về ngày xa xưa ấy, cái thời ăn bo bo và mì ép. Mình nhớ ở bảng THÔNG BÁO của nhà ăn có dòng chữ: "Đề nghị các cô nhà ăn đậy lồng bàn kẻo ruồi ăn hết phần của chúng cháu." Và thế là…lòng tự nhủ:

Cất giùm tôi tuổi đôi mươi
Giấu giùm tôi kỷ niệm thời xa xưa.

Cái thời tóc bím đong đưa
Bờ vai con gái ngẩn ngơ bao người.

Long lanh ánh mắt như cười,
Trái tim luôn hát những lời tình yêu.

Cái thời buổi sáng mong chiều
Buổi trưa mong tối lời yêu hẹn hò.

Cái thời nắng đổ trời lo
Một cơn mưa nhỏ đủ cho mi buồn.

Giấu giùm tôi, cất giùm luôn
Những trang nhật ký, những buồn vu vơ.

Thuyền ai trở lại bến xưa?
Trả giùm tôi những vần thơ tỏ tình.

Xưa rồi câu hát trúc xinh
Hỏi thầm ai có nhớ mình năm xưa?
Minh Hà