Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012

Chuyện tình Cỏ may

Bài thơ được viết trong một ngày bất chợt gặp loài cỏ dại có tên là Hoa Cỏ may, chợt liên tưởng đến câu chuyện cổ tích về loài hoa này mà viết thành, tặng các bạn đọc chơi cho vui.
*

"Hồn anh như hoa cỏ may
Một chiều gió cả bám đầy áo em…"

Nguyễn Bính

***
*
Chuyện kể ngày xưa có một loài hoa dại.
Gọi tên em bình dị - Hoa cỏ may.
Cánh nhỏ mong manh, nắng sớm, gió dâng đầy,
thân cỏ liêu xiêu, dập dờn chiều nẻo vắng .
Từ lối nhỏ quanh co, hay góc vườn thầm lặng
trải rộng ven đê, hay thấp thoáng những chân đồi
khắp cả những nẻo đường
                       ngang dọc quê hương tôi
có những bông tím nhỏ
                 giăng giăng những đêm hè mộng mị.

Loài cỏ dại ẩn chứa bao tình ý!
Kể về câu chuyện tình buồn như mây nước đầy vơi.
Đất nước tôi.
Thời nào cũng có muôn vàn những câu chuyện cổ tích
Kể về các chàng trai ra đi
và những cô gái đợi chờ.
Tổ quốc tôi ít khi ngưng chinh chiến
Những xóm làng ít khi không có mùi tro than
Và dân quê tôi không ít những tháng năm
Cái đói xót lòng đẩy xô thêm ly biệt.

Có cô gái yêu chàng trai thắm thiết
Họ kết thành đôi như muôn thuở những tình yêu
Hạnh phúc mong manh không gánh nổi cột nhà xiêu
cơm áo gạo tiền buộc chàng trai ra đi để vợ hiền ở lại
Người đi sao cứ đi, đi mãi
Để người đợi chờ thương nhớ chẳng hề nguôi

Có những hòn Vọng phu đứng mãi ở bên đời
Chờ đợi tình yêu trong mỏi mòn, khắc khoải
Ở đâu đây cũng có những hòn Trống, Mái.
Giữa hoang sơ thành đá cũng cam lòng
Có những tình yêu biến thành núi thành sông.
Nguyện chung tình để bên nhau mãi mãi.

Chuyện cỏ may lại biến thành loài hoa dại
Để đi tìm hạnh phúc vốn mong manh
Đất nước tôi mỗi mầm cỏ lên xanh
Đều trăn trở kiếm tìm điều bình dị

Người xưa nói gì trong muôn vàn tình ý?
Ngợi ca lòng thủy chung hay chua chát cảnh đói nghèo?
Có điều gì trong những thôn xóm vắng teo?
Huếch hoác vắng chỉ còn ông bà già ở lại.
Có bao nhiêu cô gái
Không muốn biến mình thành cỏ may
Mà ham mê đua đòi chạy theo ảo mộng
Chịu lấy chồng tha phương để thoát phận đi cày!

Điều trăn trở nhỏ nhoi từ câu chuyện cỏ may
Sẽ trôi tuột vào lãng quên của một thời nhộn nhạo.
Có một niềm tin rằng nếu vượt qua dông bão
Giá trị tinh thần của ông cha sẽ mãi mãi vững bền.

Nhưng chiều nay ta không thể nào quên.
Lòng xao xuyến gặp một miền cỏ dại
Thương quá mây bay vào một ngày nắng quái.
Có những bông cỏ may man mác rợp trời chiều.

2012
(Cùng đăng trên Blog TQtrung)

Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

Hoa không quên (Thơ Nga)

Незабудка là tên tiếng Nga của hoa Forget-me-not – Xin đừng quên tôi.Cái tên ấy xuất phát từ chuyện tình bi thảm của cặp tình nhân: chàng trai vì cố hái cho người yêu bông hoa xanh bên dốc đã ngã xuống vực và bị nước cuốn trôi, chỉ kịp kêu lên nhắn gọi người tình: đừng quên tôi nhé!.....
Tên tiếng Việt của hoa là “lưu ly” có lẽ cũng xuất phát từ truyền thuyết của người Âu.
Với bài hát mà tôi dịch dưới đây mà dùng tên gọi “lưu ly” hay “xin đừng quên tôi” đều không chuyển tải được cảm xúc của chàng trai: Anh không bao giờ quên khoảnh khắc đã gặp em, người mà suốt đời anh muốn gọi là “hoa không quên” bé nhỏ.
Và vì vậy, tôi đã dịch là “hoa không quên”, đơn thuần như tên tiếng Nga của loài hoa ấy.
Mời bạn cùng thưởng thức bài hát Незабудка do nghệ sĩ Ion Suruceanu người Moldova (Bấm vào link để nghe bài hát)
Bài hát do Lưu Minh Phương trình bày.

Незабудка
Добрынин Вячеслав
слова: Рябинин М.

Мы с тобою встретились посредине лета,
Были голубыми небо и цветы.
Я скажу спасибо случаю за это,
Что передо мною появилась ты.

Я свое смущенье приукрасил шуткой,
И еще подумал про себя тайком,
Что тебя назвал бы только незабудкой,
Голубым и нежным солнечным цветком.

Незабудка, незабудка, иногда одна минутка,
Иногда одна минутка значит больше чем года.
Незабудка, незабудка, в сказке я живу как будто,
И тебя я, незабудка, не забуду никогда.

Так судьбa нам выпалa, что пришлось расстаться,
Даже твое имя неизвестно мне.
Только остается мне с тобой встречаться
Звездными ночами, да и то во сне.

Я стою, волнуясь, в телефонной будке,
Телефон твой где-то мне нашли друзья.
Набираю номер, здравствуй, незабудка,
Так всю жизнь хотел бы звать тебя лишь я.

Незабудка, незабудка, иногда одна минутка,
Иногда одна минутка значит больше чем года.
Незабудка, незабудка, в сказке я живу как будто,
И тебя я, незабудка, не забуду никогда.
Hoa không quên
Lời: Riabinin M. – Nhạc: Dobrưnin V.
Anh đã gặp em vào giữa mùa hè
Trời khi ấy cùng muôn hoa xanh ngắt
Anh sẽ mãi cảm ơn về khoảnh khắc
Khi trước anh hiển hiện dáng hình em

Anh bông đùa để che phút rối lòng
Và còn nữa: anh đã thầm nghĩ lén
Rằng chỉ gọi em là "hoa không quên"
Đóa hoa nhỏ, dịu mềm, ngời trong nắng.

Hoa không quên, ơi bông hoa không quên
Có đôi khi dù chỉ là một phút
Có đôi khi dù chỉ là khoảnh khắc
Có nghĩa hơn là cả những tháng năm
Hoa không quên, ơi bông hoa không quên
Anh dường như đang sống trong truyện cổ
Và em nhé, hoa không quên bé nhỏ
Không bao giờ anh có thể quên đâu

Số phận thôi đành mình phải xa nhau
Cả đến tên em – anh còn chưa rõ
Chỉ còn được cùng với em gặp gỡ
Những đêm sao, nhưng trong giấc mơ thôi….

Anh đứng trong buồng điện thoại, bồi hồi
Bạn bè đã tìm cho anh số của em đâu đó
Anh quay số - Chào hoa không quên bé nhỏ
Mong gọi em cả đời như thế chỉ mình anh.

(Bản dịch của Lưu Minh Phương)


***

Ta gặp nhau giữa mùa hè rực nắng
Cả bầu trời và hoa cùng xanh thắm.  
Anh muốn nói một lời: cảm ơn em thầm lặng,
Cảm ơn ngày em xuất hiện trước anh.

Anh nhầm lẫn bởi trò đùa tinh quái,

Và thầm mong giữ bí mật cho mình,
Rằng sẽ gọi em là hoa-không-quên,
Bông hoa nhỏ xanh tươi sáng dịu hiền 

Hoa không quên, ơi bông hoa không quên, 
Có đôi khi  chỉ là một phút,
Có đôi khi chỉ là khoảnh khắc

Mà ý nghĩa hơn nhiều năm. 
Hoa không quên, ơi bông hoa không quên,
Dường như anh được sống trong cổ tích,
Và em yêu, hoa không quên tinh nghịch,
Anh sẽ không bao giờ quên em.

Số phận an bài, bắt ta phải chia xa,
Tên của em, anh cũng không biết rõ, 
Chỉ còn lại buổi ban đầu gặp gỡ
Đêm đầy sao vào những giấc chiêm bao. 

Anh hồi hộp đứng trong buồng điện thoại
Số của em, nhờ bạn cũ kiếm tìm 
Anh quay số, xin chào, hoa-không-quên,
Suốt cuộc đời, chỉ mình anh mãi gọi em như thế.

Hoa không quên, ơi bông hoa không quên, 
Có đôi khi  chỉ là một phút,
Có đôi khi chỉ là khoảnh khắc

Mà ý nghĩa hơn nhiều năm. 
Hoa không quên, ơi bông hoa không quên,
Dường như anh  được sống trong cổ tích,
Và em yêu, hoa không quên tinh nghịch,
Anh sẽ không bao giờ quên em. 

(Thu Hà dịch)

*Những chữ in nghiên là phần TH tôn trọng lời dịch của DG Lưu Minh Phương.
Bài đăng lần đầu trên Blog cá nhân của Thu Hà ngày 21/4/2012.

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Nương dấu thu xưa


          THU SANG

                                ... Tháng tám , mùa thu xanh thẳm ...
                                             TỐ  HỮU

Chợt tỉnh trong tiếng Mi hót vang
Bừng mắt, ngoài song nắng mơ vàng
Một khoảnh trời xanh biêng biếc thắm
Dạ thốt thành lời: Ôi, thu sang!

Thu mênh mang , trời thu thênh thang ...
Vẫn bốn mùa mang hồn đất Bắc
Nối vòng chu chuyển tự ngàn xưa
Mà trong sâu thẳm lòng thầm nhắc:
Hương hoa nào buông thoáng may đùa.

Có ai tìm về những thu xưa
Xin chậm bước cho tôi cùng theo với!
Nơi lá biếc, nắng vàng ... lòng bối rối
Cảm nhận nhiều nên cháy mãi khôn nguôi.

Hà nội ơi, ơi mùa thu Hà nội!
Nắng rắc thu trên hè phố rạng ngời
Và xao xuyến gương hồ Tây vời vợi
Chiếc lá khẽ rơi mà dậy sóng một đời.

Cho tôi được về thu ấy đời tôi
Khi quân phục chưa có sao trên mũ
Mơ chiến trận chập chờn trong giấc ngủ
Vọng tiếng ai rền : Hãy nhớ lấy lời tôi ...
Và những bước chân son đi mòn cả núi đồi .

Cho tôi về miền chiều thu trung du
Tan tác hoàng hôn dải đồi hoa tím
Lắng trong chiều giọng hát ai ngọt lịm
Ngẩn ngơ lòng là ánh mắt vời xa ...
Như thực, như mơ ...
            Ai nhớ mong ai khắc khoải đợi chờ.

Cho tôi về những thu xưa chiến dịch
Đêm mùa khô rừng Miên, ánh lửa bập bùng
Hòa cùng nhau bài tình ca Đất Việt
Trận chiến hôm sau đồng đội hóa anh hùng
Ngọn lê cắm trên bước thù tan tác
Đáng tự hào mà nước mắt tràn dâng ...

Cho tôi về những mùa thu bâng khuâng
Áo lính trận bạc nhạt nhòa gió bụi
Ngọn bút trên tay dãi dầu, lầm lũi ...
Nhớ ngọn lê xưa lấp lóa ánh trăng rừng
Hạnh phúc đây ... sao mắt chẳng rưng rưng
Chỉ sót lại “Giọt mưa thu” * thuở trước.

Nhớ xưa, mùa này, chim bắc cầu Ô thước
Nối bờ Ngân hà cho ả Chức gặp chàng Ngâu
Sao bây giờ bầy Quạ chẳng họp nhau
Mà Ô thước vắng mất đâu một nhịp
Hay gẫy cánh chim trời lỗi quên hẹn ước?
Hay một nhịp cánh chim lạc lối xa bầy?
Để vợ chồng Ngâu đành gạt lệ chia tay,
Bâng khuâng cả bao mùa thu Nhân thế ...

Hà nội ơi, vào thu, nghe lòng thức dậy
Mảnh hồn tha hương đau đáu tìm về
In dấu thu xưa thành lời bỏng cháy
Giọt ngâu buồn cũng nảy mầm mơ
Và lần theo mơ, tôi về với ước thề.

Tôi ngất ngây nguyên vẹn tuổi sang thu
Trong xanh biếc trời thu, hồn bạn bè tôi đấy!
Hồn thu không phai trong tôi, xin Người nhận lấy
Vầng hào quang nào lấp lánh cuối chiều thu.

                                                     Hà nội , mùa Thu 2012
                                            HOÀNG GIANG

“*” Nhạc phẩm Giọt mưa Thu của ĐẶNG THẾ PHONG .

Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012

TÌNH HẠ THU

Gửi TQT

Trời xanh, mây trắng, chói chang,
Bỗng dưng Thu tắt nắng vàng, đổ mưa.

Phải chăng Hạ chửa hết mùa,
Đan mưa với nắng như đùa trêu ngươi.

Giận gì Thu thế Hạ ơi,
Cho đau lòng cúc, rã rời xác ve.

Dẫu còn lưu luyến chút hè,
Thôi nhường Thu dắt nắng về dệt Thơ.

Lời yêu, ai ngỏ, ngộ chưa,
Nghe dường như có tiếng mưa ngọt ngào.

Mùa đi, Mùa tới xôn xao
Thu Vàng, Hạ Trắng nao nao tấc lòng.

HN 22/8/2012
HNN

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

Không đề


Tặng HNN

*
'Bạn thơ' ngỏ ý cuộc tương phùng
 oanh vàng 'thỏ thẻ' giọng thật “sung”
Bậc trầm như núi chờ mây trắng
Cung thanh nghe tựa gió qua thung ! 
:))


Mùa này Hà nội lắm gió mưa.
'Tình thơ' thắm thiết mấy cho vừa
Tiếc rằng lần lữa đành lỗi hẹn
Trách chi con én báo sai mùa !!!


Danh đã từng nghe, hình thì chưa.
Mến tài thi phú, nặng hồn thơ
Thương chim lẻ bạn bay ngang núi
Tiếng lòng nghe tựa tiếng mộng mơ.


Mấy lời để tặng 'bạn làm thơ'
Mới hay mưa tạnh, gió giao mùa.
Đất trời hửng nắng - hoa đang nở.
Đã nghe ấm áp những đường tơ.


 Bài thơ thay cho lời cảm tạ một lần hẹn gặp không thành.

Thứ Ba, 21 tháng 8, 2012

Chùm thơ "Góc bếp"


BL tặng 3 chị em chùm thơ “góc bếp” trong 12 bếp lửa ấy. (Mời đọc về "sự tích" 12 cái bếp ở đây - HT) 

TRANG THƠ

Tặng Hồng Thu 
                            Trang thơ xinh xinh tựa ngôi nhà 
                            Chia sẻ niềm vui khắp gần xa 
                            Mời người yêu thơ về kết bạn 
                            Khen ai khôn khéo lập “trang nhà
                                                        Hà Nội 17-8-2012 
                                                        BẠCH LIÊN 

HOÀNG HÔN 

Tặng Hồ Như Nguyện 
                            Buổi đầu gặp gỡ biết về nhau 
                            San sẻ niềm vui, chia nỗi đau 
                            Thương cánh hải âu đời lẻ bạn 
                            Hoàng hôn còn đẹp, sáng muôn màu. 
Hà Nội 17-8-2012 
BẠCH LIÊN 

LIỄU 

Tặng Thu Hà 
                            Không gió, liễu buông mành lưa thưa 
                            Gió về lay động, liễu đung đưa 
                            Chẳng nỡ hững hờ thành tha thướt 
                            Liễu vẫn xanh màu giữa nắng mưa. 
Hà Nội 17-8-2012 
BẠCH LIÊN

Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

Một chút về bài thơ "Sóng và đá"

Chị Bạch Liên gửi nhờ đăng hộ. Thu đăng lại thành bài thay vì đăng thành comment. Bài thơ được treo trên TT đã lâu, Thu nối đường link ẩn để bạn đọc tiện theo dõi và xin phép được sửa lại từ "mỏi mòn" thành "mõn mòn" theo đúng nguyên văn. Trước đây, khi đăng do không hiểu, Thu nghĩ chị viết nhầm. Xin chị Bạch Liên cũng bạn đọc lượng thứ.


BL xin lỗi các anh các chị BĐTT, rất mong nhận được sự lượng thứ của các anh các chị về sự chậm trễ này. Về bài thơ “Sóng và đá” BL xin có một vài ý kiến thế này: 

*-Tên tác giả: T/g của bài thơ tên là TRỊNH chứ không phải họ Trịnh. Tác giả là đại tá quân đội đã nghỉ hưu, quê miền biển. Yêu thơ và thích làm thơ. Tác giả có hơn 300 bài thơ, trong đó có nhiều bài là thơ tình. 

*-Về nội dung bài thơ: BL thích bài thơ đó vì sóng và đá chỉ là những vật vô tri vô giác nhưng tác giả đã thổi hồn vào cho chúng để hư cấu nên hình tượng đôi tình nhân. Tác giả đã gửi bầu tâm sự của mình vào bài thơ đó. Vào một ngày đông lạnh lẽo. Một mình lang thang dạo trên bờ biển, không phải là “bờ cát dài phẳng lặng” mà là bờ đá gồ ghề lởm chởm. Mỏi chân, ngồi trên ghềnh đá, ngắm biển mùa đông, cảnh trước mắt là những lớp sóng ào ạt xô bờ tung bọt trắng với những âm thanh ì oạp liên hồi. 

Đặt bàn tay lên bờ đá. Cái lạnh của đá ngấm vào da thịt như khơi dậy cái lạnh lẽo ở đâu đó ẩn náu nơi sâu kín tâm hồn của tác giả. Cảm xúc trào dâng và bài thơ ra đời. Bài thơ mô tả sự hợp tan, tan hợp của những con sóng và bờ đá. Phía sau cái nghĩa đen đó là một mối tình trắc trở, tan vỡ và sự tiếc nuối muộn mằn. Trong bài thơ tác giả ba lần dùng hai từ “lang thang”, lang thang từ đầu bài đến cuối bài. Ở đầu bài là câu: “Anh lang thang hoá sóng bạc đầu”. Tác giả không tô màu cho con sóng bằng màu “xanh” , hay màu “trắng bạc” mà dùng cái màu dân dã không ít người đã từng nghe, đó là màu “bạc đầu”. Phía sau con sóng bạc đầu là ẩn ý về thời điểm tác giả viết bài thơ khi trên đầu đã vương sợi bạc. 

Mở đầu bài thơ tác giả nhắc đến em: “Em là đá, lạnh lùng và kiêu hãnh”. Mùa hè ngồi trên đá người ta có cảm giác mát rượi nhưng mùa đông thì lại lạnh giá. Đá lạnh do cái rét của mùa đông lạnh giá đem lại. Cái lạnh lùng trong em không phải tự có mà do ngoại lai đem đến: “Em mõn mòn sau mỗi cuộc bể dâu”. Tác giả dùng hai từ “mõn mòn” chứ không phải “mỏi mòn” để chỉ sự bào mòn của đá bởi sóng vỗ theo thời gian. Đằng sau điều đó tác giả muốn nói lên sự chết dần chết mòn của tình yêu trong trái tim người phụ nữ. 

Những “cuộc bể dâu” đã làm cho tình cảm trong tim người phụ nữ ấy nguội lạnh, trái tim hóa đá rồi nên em không còn thiết tha nữa và bỏ mặc tất cả: “Để mặc cho ngà ngọc lụi tàn” Em đã bỏ anh ra đi với trái tim lạnh lùng, tan nát. Còn anh: “Anh lang thang”- xa em rồi anh lại về - “xô vào em, anh thét gào” rồi lại “tan vỡ” lại ra đi. Ra đi, tan rồi lại “hồi sinh bất tận” để lại trở về sau những cuộc vui của riêng mình: “xô vào em sau mỗi cuộc lang thang” Những cuộc lang thang đã quá đà, khi anh nhận ra điều đó thì đã muộn. Và anh đã linh cảm được điều gì sẽ xảy ra: 
“Và anh biết đến một ngày nào đó, 
Em sẽ tan thành cát bụi lắng chìm”. 

Rồi điều phải đến đã đến, em đã ra đi, điều quý giá “ngà ngọc” - tình yêu đã mất: 
“Chẳng còn em để rồi gào thét 
Anh lang thang khắp biển kiếm tìm” 

Ở câu cuối của bài thơ tác giả lại nhắc đến hai từ “lang thang” và tác giả dùng hai từ “kiếm”“tìm” điệp ý để chỉ hành động đi tìm em của mình. Một cuộc tìm kiếm khắp nơi, đi lang thang không phương hướng, biết là không tìm được nhưng vẫn đi tìm, tìm trong vô vọng và tiếc nuối. 

* Về việc BL được tác giả “tặng” bài thơ Sóng và đá: BL rất thích bài thơ đó, thích cái thủ thuật thổi hồn vào cho sóng và đá để rồi sóng lên tiếng, sóng cứ độc thoại còn đá cứ lặng thinh. Qua bài thơ tác giả đã thể hiện được tiếng lòng của mình, gửi gắm được bầu tâm sự như làm vơi đi nỗi tiếc nuối muộn mằn trong đời sống thực của tác giả. Tác giả tặng cho BL bài thơ chỉ vì BL thích nó thôi chứ BL không được vinh hạnh là “đá” trong bài thơ ấy. Một lần nữa BL xin cảm ơn các anh các chị đã đọc bài thơ, đã có những cái còm thú vị và có chút “nảy lửa” rất dễ thương! 

*- Với BĐTT: BL xin cám ơn tất cả các anh các chị đã có lời góp với bài thơ và với BL. 
(Mời đọc lời góp trả lời bạn đọc TT của chị BL ở đây. - HT)

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Lời những cây dầu cổ thụ ở trụ sở ủy ban nhân dân

Ảnh: Báo Tuổi Trẻ

Tuổi ta nhiều hơn tuổi các ủy ban
bao nhiêu lượt mùa xuân về không nhớ nữa
những tòa nhà cao tầng có thể cao hơn ta nhưng vẫn cần sự che chở của ta
ta ủ rừng đại ngàn trong từng thớ cây mạch rễ
ủ thời gian trong xạc xào tiếng lá
ủ niềm vui, nỗi buồn những sớm nắng chiều mưa...

Sông Đồng Nai dâng tuần tự nhịp mùa
trong tầng tầng nước kia có hàng triệu giấc mơ thao thức
ta nghiêng vào sóng nước
nước tràn lên ta vô tận thời gian
nghiêng vào mênh mang
mênh mang nói với ta bằng lời của nắng
thuở nai, mễn đàn đàn ran suối vắng
“tác...tác...” gọi bạn tình náo nức nhịp rừng sôi
lặng như cây cũng muốn góp lời
có một cánh bướm trắng đang đậu trên ngực ta vụng dại và tin cậy

Một sớm mai thức dậy
hơi phố thị ngạt ứ lồng ngực
bằng bản lĩnh của loài tứ thiết
những cánh tay xanh cố trỗi vượt lên cao...

Ta phải nghe những mặn nhạt cuộc đời bên ký ức xưa bầu bạn
nơi quản lý và sản sinh những buồn vui, số phận...
những thánh nhân bên cạnh những tầm thường
chợt khát thèm một sớm mù sương
không nhìn rõ mặt người
mơ màng
hi vọng.

Đàm Chu Văn (Báo Văn Nghệ 16/4/2011)

Cả ngày trong cuộc họp tôi ngồi

На собранье целый день сидела -
то голосовала, то лгала...
Как я от тоски не поседела?
Как я от стыда не померла?..

Долго с улицы не уходила -
только там сама собой была.
В подворотне - с дворником курила,
водку в забегаловке пила...

В той шарашке двое инвалидов
(в сорок третьем брали Красный Бор)
рассказали о своих обидах,-
вот - был интересный разговор!

Мы припомнили между собою,
старый пепел в сердце шевеля:
штрафники идут в разведку боем -
прямо через минные поля!..

Кто-нибудь вернется награжденный,
остальные лягут здесь - тихи,
искупая кровью забубенной
все свои не бывшие грехи!

И соображая еле-еле,
я сказала в гневе, во хмелю:
"Как мне наши праведники надоели,
как я наших грешников люблю!"

(Olga Berggoltz)

Cả ngày trong cuộc họp tôi ngồi
Rồi biểu quyết, rồi nói điều giả dối
Lời hổ thẹn sao chưa làm tôi chết nổi?
Nỗi chán chường không khiến bạc đầu thêm?

Bước ra đường, tôi ngồi xuống bậc thềm
Nơi tôi được là mình, ngồi thật lâu không nhúc nhích
Qua khe cổng cùng người coi sân chia điếu thuốc
Vào quán chiều chiêu vài ngụm vốt-ka

Nơi tủi cực này có nhiều uất ức được nói ra
Trong câu chuyện của hai phế binh héo hắt
(Năm Bốn ba từng là hai chàng trai anh dũng nhất
Chiếm lấy Krasnyi Bor - rừng thông đỏ máu rực trời)

Thức tỉnh trong tôi hoài niệm chói ngời
Dĩ vãng hào hùng rũ tro tàn đứng dậy:
Những phạm binh đây như lại đang băng qua bãi mìn bỏng rẫy
Những trinh sát viên quả cảm phi thường

Ai đó được tung hô sau khốc liệt chiến trường
Số còn lại nằm lặng thầm mãi mãi
Máu đổ xuống đất lành không mưu toan lời lãi
Có hay đâu để chuộc mọi lỗi lầm
Chưa bao giờ phạm phải với lương tâm!

Khó nhọc thu trí tàn trong cơn giận tím bầm
Qua cơn say tôi kêu lên đau khổ:
“Lũ ngoan đạo kia, ta chán các người đến tận cổ
Và yêu sao ôi bao kẻ tội đồ!”
1948-1949

(Nguyễn Thụy Anh dịch)
Nguyễn Thụy Anh là tiến sĩ giáo dục học. Chị là tác giả cuốn sách "Olga Berggoltz của tôi" với nhiều bài thơ của nhà thơ nữ Xôviết này do chính chị dịch.

*****

Suốt ngày tôi ngồi họp -
rồi biểu quyết, rồi nói dối ...
Nỗi chán chường làm bạc đầu mỗi tối?
Sự thẹn thùng như muốn chết đi luôn?.. 

Ngồi lại rất lâu trên bậc thềm-
chỉ nơi ấy tôi mới là tôi thật.
Ra ngoài cửa, cùng người quét sân chia điếu thuốc
vào quán chiều chiêu vài ngụm vodka...

Trong câu chuyện của hai phế binh,
Khi đó còn là hai chiến binh dũng cảm
(năm bốn ba đã đánh trận Kratxnưi Bor can đảm)
giờ đắm chìm trong dĩ vãng đã qua!

Chúng tôi nhắc nhau cùng nhớ,
Đống tro tàn của quá khứ hồi sinh:
Những trinh sát viên dũng mãnh, quên mình-
Trực tiếp băng qua các bãi mìn!...

Giờ ai đó nhận về mình chiến tích,
số còn lại giờ đây đã nằm yên,
máu xương dù bị lãng quên
Nhưng chưa bao giờ hổ thẹn!

Trong cơn say tôi kêu lên uất nghẹn
vừa thì thầm, vừa giận dữ:
"Lũ cơ hội kia, ta chán các người đến tận cổ
và ta yêu sao bao kẻ tội đồ!"

(Thu Hà dịch)
*(Chữ in nghiêng là lời dịch của Thuỵ Anh)
(Bài đăng trên Blog TH 29/7/2012)

Thứ Ba, 14 tháng 8, 2012

Cạn chén giao mùa



GIAO MÙA


Hạ sắp tàn mà thu chửa sang
Ngẩn ngơ lòng cho chén rượu tràn
Giọt rơi, giọt đọng hồn thu cũ
Say rượu hay say thu mênh mang!

Hạ tím biếc trời, mây lang thang ...
Lá thẫm xanh, nào có úa vàng!
Tàng cây cơm nguội vàng đâu nữa ?
Để phố xưa buồn: thu đi hoang!

Ta nhớ bao người thu không sang
Tóc xanh xanh mãi hạ không tàn
Và có bao người cùng thu trắng
Đi mãi không về cuộc trần gian.

Gương mặt nào còn thuở mầm măng
Ánh mắt nào vương tuổi trăng rằm
Tay run nâng chuốc nhành cúc sớm
Tiếng vọng thu nào chuyện hợp tan.

Đành trông cơn mưa hạ tàn rơi
Mặt nước Hồ Tây sóng rối bời
Thương cánh Sâm cầm không quãng lặng
Về tụ phương nào, Sâm cầm ơi!

Buông tiếng tơ, chén rượu đầy vơi
Cạn mãi mà sao chẳng trọn lời
Hay bởi giao mùa mong thu tới
Giọt đọng nào trong khúc chơi vơi!

                 Hà nội, tháng 7 năm 2012
                        HOÀNG GIANG

Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012

Hoa sen trắng

Tặng chị Bạch Liên


                               Hà nội gửi lời chào Sài gòn
                               Mưa về trên góc phố con con
                               Mình hẹn: Nguyễn Du, đường hoa sữa
                               Thu về thay lá, gió thay mùa.

                               Vẫn con người ấy, vẫn đung đưa
                               Vẫn rất trẻ trung, rất hay đùa
                               Nhưng mà "bí mật" - mình năm cháu
                               Toàn là "nội" tất, thật như mơ!

                               Không hiểu vì sao, toàn chuyện xưa
                               Những ngày xuân ấy khác bây giờ,
                               Cánh hoa sen trắng trong ngày đó
                               Giờ vẫn toả hương, vẫn duyên thơ.

Hà nội, 9-8-2012
Thu Hà

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

HÀ NỘI VƯƠNG MƯA

(Kỷ niệm ngày gặp mặt của 4 bạn nữ TT)


                     Em hẹn tôi trên đường Nguyễn Du 
                     Không nói số nhà, quá đánh đu! 
                     Sen Nam Thành cà fê nào đối diện? 
                     Hà Nội vương mưa, ngày lập thu. 

                     Có người hỏi tôi đi tìm ai 
                     Mà mưa đọng hạt trên tóc mai 
                     Có phải đi tìm hương hoa sữa 
                     Tìm về kỷ niệm chẳng nhạt phai? 

                     Không tìm kỷ niệm trong giọt mưa 
                     Không tìm hoa sữa của ngày xưa 
                     Tôi đang hồi hộp đi tìm bạn 
                     Tên đã biết rồi, mặt thì chưa! 

                     Gặp được nhau rồi bạn Trang Thơ 
                     Tay bắt mặt mừng vẫn tưởng mơ 
                     Lạ, quen, chia sẻ bầu tâm sự 
                     Thú vị làm sao: Nguyện khác thơ... 

                     Niềm vui gặp gỡ quá bất ngờ 
                     Điện thoại reo vang gọi bạn thơ 
                     Khoảng cách Bắc Nam như ngắn lại 
                     Như gần nhau hơn bạn Trang Thơ. 

                     Bốn chúng tôi cùng chụp chung hình 
                     Như Nguyện cười tươi, mắt rất tinh 
                     Thu Hà xinh, Bạch Liên beo béo 
                     Hồng Thu tươi rói, duyên, thông minh. 

                     Có lẽ vì thơ vốn nặng tình 
                     Ẩn dấu sắc hương mà lung linh 
                     Nên người đồng cảm thành bè bạn 
                     Cho đời thêm đẹp ánh bình minh. 

                     Hà Nội ơi mưa nhẹ làm chi 
                     Để người ở lại thương người đi 
                     Sao chẳng mưa rào cho đỡ nhớ 
                     Mới gặp được nhau vội chia ly. 

Hà Nội 7 - 8 -2012 
BẠCH LIÊN

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

Vô đề

                       (Gửi H.T.H.)

                                Hà Nội vào tiết Lập Thu,
                                Mưa giăng phố nhỏ, trời u u sầu.
                                Hạ trắng nào đã tàn đâu,
                                Sao Thu vàng lại vội mau giao mùa (?)
                                Thương người xưa, tiếc tình xưa,
                                Câu thơ khôn tải cho vừa nỗi đau!
                                                          07/8/2012
                                HNN