Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

Cảnh thiên đường không hấp dẫn tôi

(Tế Hanh dịch)
Beyond Autumn Gate
by Thomas Kinkade (9/1998)  
 

                          Cảnh thiên đường không hấp dẫn tôi
                          Giữa những người gọi là hạnh phúc
                          Tôi không thấy những đàn bà đẹp,
                          Như những người tôi thấy trên đời.

                          Cả cô tiên đôi cánh đẹp nhất
                          Không thể nào thay thế vợ tôi;
                          Ngồi trên mây và đọc kinh thánh,
                          Tôi chẳng hề mơ ước bao giờ.

                          Chúa hỡi, tôi cho tốt nhất
                          Hãy cho tôi trên cõi đời này;
                          Chữa cho tôi lành bao bệnh tật,
                          Và cho tôi một ít tiền tiêu.

                          Tôi biết cõi đời còn quá xấu,
                          Nhưng mà tôi đã sống quen rồi;
                          Thân tôi đã nhiều lần chìm nổi
                          Trên những con đường nước mắt rơi.

                          Thiên hạ ồn ào, tôi chẳng ngại
                          Vì tôi đau ốm ít đi ra;
                          Áo quần cũ kỹ, tôi chỉ thích,
                          Đóng cửa ngồi bên với vợ nhà.

                          Cứ để tôi ngồi yên bên vợ,
                          Tiếng nàng êm dịu tựa lời ca;
                          Tôi nghe như thể lời hạnh phúc.
                          Đôi mắt nàng sao quá thật thà!

                          Chúa ơi! Ít tiền và sức khoẻ
                          Đó là những cái cần cho tôi!
                          Hãy để tôi sống yên bên vợ
                          Tôi chỉ xin ngài có thế thôi!

---------
* Danh ngôn của ông (Henrich Hainơ)
"Tôi hôn, tức là tôi tồn tại." 
"Nếu một người lúc nào cũng có thể mỉm cười được trước tất cả mọi điều thì chắc chắn người đó trong lòng phải có một rạn nứt đau đớn." 
"Cái người làm cho tôi ghét nhất, không phải người tôi yêu, cũng không phải người tôi ghét mà chính là người không làm cho tôi yêu mà cũng chẳng làm cho tôi ghét. Đó là con người nhạt."
(Nguồn:wikipedia)

Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

Giọt trăng

 Ảnh minh họa
Có bao giờ bạn ngắm ánh trăng
Qua tàng lá đêm hè Hà nội
Có bao giờ tự thấy lòng bổi hổi
Giọt, giọt trăng trên phố nhạt nhòa lơi.

Có bao giờ bạn nghe tiếng trăng rơi
Trong tí tách giọt cà phê phố cũ
Như nhắc nhở về một miền trăng ngủ
Đậm đà đêm và loang loáng sao.

Để bây giờ tôi nghe trong đêm cao
Từng tiếng hát trăng xạc xào trong gió
Vẫn dịu êm và vẫn như để ngỏ
Giọt trăng lòng bỡ ngỡ nhẹ buông.
Hoàng Giang

Không biết có phải do dư âm bài còm thơ của anh HG mà sáng nay em được thưởng thức "giọt trăng", "tiếng trăng rơi", "tiếng hát trăng xào xạc trong gió".
Sáng nay Thầy cho thiền 2h30. Lớp chỉ có vài người, Thầy ngồi thiền cùng. Vẫn đĩa nhạc thiền gần đây lớp hay tập. Bỗng em thấy mình đang ngồi một mình bên hồ. Mặt nước đen lấp lánh dưới ánh trăng. Mặt hồ im lìm, không một gợn sóng. Trời quang không mây, không sao. Mấy cành tre bên hồ khe khẽ lay, nhè nhẹ nhè nhẹ. Cảnh đêm tĩnh mịch. Trăng không quá tỏ, cũng chẳng mờ. Một chiếc thuyền nan lững lờ trôi. Thật tiếc vì em không thể vẽ lại những gì đã thấy. Em vào mạng tìm hình minh họa mà không thể tìm thấy bức ảnh nào giống thế. Chưa bao giờ em nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Đúng là từng giọt, từng giọt trăng rơi xuống mặt hồ để lại ánh hắt vàng. Đẹp tuyệt. Thật kì lạ. Trí nhớ của em về thơ và lời bài hát không được tốt nên em không thể nhớ nội dung bài thơ để tưởng tượng ra.

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

Hoài niệm Bằng lăng

Hà Nội đang vào mùa hoa Bằng lăng nở. Rất nhiều người yêu Bằng lăng và cũng không ít những kỷ niệm xưa cũ tràn về mỗi khi Bằng lăng nở tím những góc phố thân quen, tôi cũng vậy.
Không biết nên chuyển tải những cảm xúc của mình thế nào khi gặp những cánh hoa tím rớt đầy hè phố, bèn mạo muội viết vài dòng để bày tỏ nỗi lòng, lời thơ không kịp trau chuốt, lại được các bạn động viên những lời quý báu, thật cảm động, bởi vậy xin chuyển về đây như một món quà tặng các bạn yêu thơ với tất cả lòng quý mến! Và bởi có đôi chỗ ý thơ dành cho kỷ niệm riêng của người viết nên hết sức mong các bạn thông cảm.

 ***
Những con đường, một sớm mai, đổi sắc.
Trưa - nắng hè, gặp nỗi nhớ không tên
Xuân qua rồi, để hạ thắm phố thân quen.
Sao hôm nay anh ngỡ ngàng đến thế!

Bằng lăng tím, biếc cả trời mây trắng.
Bâng khuâng lòng, nhón lấy cánh hoa rơi!
Để vu vơ, thương tiếc mãi tình đời.
Hương sắc thế, một thời, rồi tàn úa!

Bằng lăng ơi! Em cánh mềm như lụa
Dâng cho đời hết cả những yêu thương.
Trọn ân tình, da diết mối tơ vương
Trong sắc tím, để chiều đi hoài không hết.

Có những tình yêu theo cuộc đời mải miết.
Thương, nhớ vu vơ hình bóng đã tàn phai
Níu kéo chi em! hương sắc ấy, đêm dài
Sẽ xua hết dáng hoa miền kỷ niệm.

Trong sâu thẳm lòng anh sẽ không còn lưu luyến
Những ảo vọng ngày nào, chua chát lẫn đắng cay
Hoa đua sắc, tô thắm những sớm mai
Anh lại ngỡ ngàng gặp dáng quen bừng nở.


Mùa Bằng lăng Hà Nội 2012

Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012

Bó mùi già


Thân tặng bạn Hồng Thu - Bài thơ viết lại từ cảm xúc rất gần gũi thân thương khi đọc bài viết "Bó mùi già" đăng trên blog Bốn mắt của bạn. Nhân ngày Mother's day chúc bạn nhiều niềm vui và hạnh phúc!


Ẩn mình trong góc bếp
Một bó mùi xinh xinh
Không biết tự giấu mình
Cứ toả hương lặng lẽ...

Những ngày còn thơ bé
Trong vòng tay mẹ yêu,
Con nhớ lắm những chiều
Tắm mùi thơm của mẹ!

Cả một thời tuổi trẻ
Con sống thật vô tư,
Bàn tay mẹ hiền từ
Từng ngày chăm con lớn.

Hôm nay con bận rộn
Đun lại nồi nước mùi
Như thấy lại tiếng cười
Của mẹ yêu ngày trước.

Những gì con nhận được
Những gì con gửi trao
Ngày xưa ấy trong veo
Khi con từng có Mẹ!

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

Hỏi ???

Hôm nay Thu đi học chính trị được nghe báo cáo viên đọc bài thơ. Về nhà lên mạng tìm hóa ra bài thơ được bàn luận khá sôi nổi. Đăng lại để cả nhà cùng xem.

HỎI

Tôi hỏi đất: Đất sống với đất như thế nào?
- Chúng tôi tôn cao nhau.

Tôi hỏi nước: Nước sống với nước như thế nào?
- Chúng tôi làm đầy nhau.

Tôi hỏi cỏ: Cỏ sống với cỏ như thế nào?
- Chúng tôi đan vào nhau làm nên những chân trời.

Tôi hỏi người:
- Người sống với người như thế nào?
Tôi hỏi người:
- Người sống với người như thế nào?
Tôi hỏi người:
- Người sống với người như thế nào?
(Hữu Thỉnh - 1992)
*********
Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo đã từng khen bài thơ “Hỏi” của Hữu Thỉnh: “đọc Hữu Thỉnh, dễ nhận thấy anh thường chặt ở câu mà lỏng ở bài. Có người bảo anh là “nhà thơ nhiều câu ít bài”, kể cũng có lý của họ… Nhưng trong tập “Thư mùa đông” hiệu quả lập tứ hiện rõ ở các bài "Người ấy", "Chạm cốc với Xa-in", và đặc biệt là bài "Hỏi" (…) Đấy là một nghệ thuật cô đúc, tinh vi chặt chẽ đến nỗi, ít mà không thiếu, nhiều mà chẳng thừa. Tác giả hoàn toàn làm chủ những con chữ của mình, mà người đọc vẫn cảm thấy như tự bài thơ nó vốn thế, nó là một khối vẹn toàn, lấp lánh tâm hồn và trí tuệ. Những bài thơ như thế làm mới Hữu Thỉnh…” (VĂN CHƯƠNG CẢM VÀ LUẬN – nxb VHTT 1999). 

*********
Liệu đây có phải là dấu ?

THƯỢNG ĐẾ SINH RA MẶT TRỜI 

Tôi hỏi gió
Gió với em thế nào?
- Gió luôn ở bên em.

Tôi hỏi mặt trời
Mặt trời với em thế nào?
- Mặt trời luôn ở bên em.

Tôi hỏi các vì sao
Các vì sao với em thế nào?
- Các vì sao luôn ở bên em.

Tôi hỏi con người
Con người với em thế nào?
- Con người im lặng không ai trả lời tôi.
Christa Reinig*
* Nữ thi sĩ Đức, sinh năm 1926, bài thơ trong một tập thơ của bà đoạt giải thưởng Văn chương Bremen 1964. 


Bản dịch khác của bài thơ


Thượng đế đã làm ra mặt trời

Tôi gọi gió
Gió hãy trả lời tôi
Gió nói :
- Tôi ở bên em.

Tôi gọi mặt trời
Mặt trời hãy trả lời tôi
Mặt trời nói :
- Tôi ở bên em.

Tôi gọi các vì sao
Xin hãy trả lời tôi
Các vì sao nói :
- Chúng tôi ở bên em.

Tôi gọi con người
Xin hãy trả lời tôi
Tôi gọi - và im lặng
Không ai trả lời tôi.
Christa Reinig 
Quang Chiến dịch
(Tạp chí Văn học Nước ngoài, số 6-2002)
Nhà thơ Hữu Thỉnh trả lời về một nghi án văn chương

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

Viết về một tình yêu dang dở

(Ảnh minh họa)


Anh - Niềm vui của em,
Nỗi buồn của em
Bận rộn những chuyến đi,
Vội vàng mỗi lần đến.
Em vẫn nghĩ về anh
Với bao niềm trìu mến,
Dẫu chúng mình giờ quá đỗi đã xa nhau.

Quanh em 
                  Cuộc sống đang sục sôi với đủ mọi sắc mầu,
Anh hãy cứ là anh
Như buổi đầu gặp gỡ:
Cái túi xách vải sờn
Những chuyến đi hối hả,
Để em biết thương hoài
Miền đất lạ chở che anh.
Chẳng như ước mơ
Tình yêu có thể cũng không thành
Cô Tấm thảo hiền
Chỉ lấy Vua trong câu chuyện cổ!
Chàng Thạch Sanh sẽ ngỡ ngàng
Nếu sánh vai cùng Công Chúa!
Còn chúng mình giờ,
                                     Phải đâu là chuyện của ngàn xưa?
Hãy cho em ở lại
Cùng với những trang thơ.
Những trang thơ ngọt ngào
Về tình yêu đôi lứa,
Những trang thơ không chấp nhận một tình yêu dang dở!
Dẫu cuộc đời em
Còn đâu nữa bên anh!

Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Cây Gỗ Vuông Màu Tím

 2/4/1916 - 18/3/2010
Cây gỗ vuông màu tím - đó chính là chân dung của nhà thơ Hữu Loan trong đời và trong thơ.
Ông tự gọi mình là cây gỗ vuông:
Tôi, cây gỗ vuông chành chạnh suốt đời
Ðã làm thất bại âm mưu
đẽo tròn
để muốn tùy tiện
lăn long lóc
thế nào
thì lăn lóc.
Chân lý đấy
hỡi
rìu
bào
phó mộc.

Nhà ông, trên bàn thờ chỉ để một chữ "tâm".

Bên cạnh những bài thơ nổi tiếng của ông như "Màu tím hoa sim", "Đèo Cả", "Hoa Lúa", xin chia sẻ với bạn đọc Trang Thơ một vài bài thơ hay của ông.