Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

Aliôsa, anh có nhớ...

 Nguồn ảnh: Internet

                Aliôsa, anh có nhớ, những con đường Smolensk,
                Dưới cơn mưa dữ dằn, dai dẳng,
                Những thiếu phụ mệt nhoài vì mưa ngấm,
                Ôm vò sữa trong lòng như ẵm đứa con thơ,

                Cố gạt đi giọt nước mắt tiễn đưa,
                Họ cầu nguyện: - Chúa trời ban cho ta may mắn!
                Rồi tự nguyện coi mình là lá chắn,
                Vì nước Nga kiêu hùng quyết một trận hôm nay.

                Nước mắt nhận thay cho ngày trở lại,
                Tang tóc đau thương khắp thôn xóm,đồng quê
                Đường xa, xa khuất lối về
                Hồn dân tộc, tụ câu thề: Nước Nga,
                Mỗi vùng đất ngoại ô của chúng ta,
                Được bảo vệ bằng vành đai sống,
                Cả thế giới ở bên, và tổ tiên xúc động
                Cùng nguyện cầu cho con cháu đã hy sinh!

                Anh biết chăng, có lẽ, Tổ quốc mình -
                Không chỉ là ngôi nhà hay phố phường nơi ta sống
                Mà chính là những con đường trải rộng,
                Với bao cây thánh giá dựng trên mồ.

                Tôi không biết, anh thế nào, khi thấy
                Khắp làng thôn đầy rẫy nỗi đau thương,
                Mẹ goá, con côi, khóc thảm bên đường
                Khi chinh chiến lần đầu tiên vây bủa.

                Anh có nhớ, Aliôsa, túp lều gần Borisov,
                Cô gái trẻ khóc gào không ngớt,
                Cha mẹ già tóc bạc thẫn thờ than,
                Áo màu tang trắng toát họ mang.

                Nói gì với họ, làm sao an ủi họ?
                Nhưng, những đau khổ cũng cần bộc lộ,
                Anh có nhớ, lời mẹ già khi đó: - Các con yêu,
                Dù đi đâu, mẹ mong đợi con nhiều!

                Mẹ mong con trở về! - đồng cỏ thầm thì.
                Mẹ mong con trở về! - cánh rừng nhắn nhủ
                Anh biết không, Aliôsa, khi trời đêm bao phủ,
                Biết bao lời buồn đó cứ theo tôi.

                Nước Nga yêu dấu cháy rồi
                Đất Nga đôn hậu là nơi anh nằm,
                Làm sao quên những tháng năm,
                Bao đồng chí đã yên nằm nơi đây.

                Tôi cùng anh chiến đấu biết bao ngày.
                Ba lần tin rằng cuộc sống còn nguyên vẹn.
                Tôi tự hào được sinh ra trên đất mẹ,
                Rất đỗi đáng yêu, cay đắng khôn cùng,

                Tôi nguyện được hy sinh anh dũng,
                Vì Mẹ Nga đã trao cho chúng ta sự sống
                Tiễn ta ra chiến trường, tay Mẹ Nga giang rộng
                Ôm ta vào lòng đúng ba bận kiểu Nga.
(Thu Hà dịch nghĩa)
* Bài được đăng lần đầu trên Blog cá nhân của Thu Hà ngày 31/3/2012. Bài được chỉnh sửa ngày 1/4/2012.

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

A-Liêu-sa nhớ chăng

Bài đăng theo yêu cầu của anh Trần Phong

Ты помнишь, Алеша...
Константин Симонов  
A-Liêu-sa nhớ chăng
(Người dịch: Tố Hữu)
Ты помнишь, Алеша, дороги Смоленщины,
Как шли бесконечные, злые дожди,
Как кринки несли нам усталые женщины,
Прижав, как детей, от дождя их к груди,

Как слезы они вытирали украдкою,
Как вслед нам шептали:- Господь вас спаси!-
И снова себя называли солдатками,
Как встарь повелось на великой Руси.

Слезами измеренный чаще, чем верстами,
Шел тракт, на пригорках скрываясь из глаз:
Деревни, деревни, деревни с погостами
Как будто на них вся Россия сошлась,
Как будто за каждою русской околицей,
Крестом своих рук ограждая живых,
Всем миром сойдясь, наши прадеды молятся
За в бога не верящих внуков своих.

Ты знаешь, наверное, все-таки Родина -
Не дом городской, где я празднично жил,
А эти проселки, что дедами пройдены,
С простыми крестами их русских могил.

Не знаю, как ты, а меня с деревенскою
Дорожной тоской от села до села,
Со вдовьей слезою и с песнею женскою
Впервые война на проселках свела.

Ты помнишь, Алеша: изба под Борисовом,
По мертвому плачущий девичий крик,
Седая старуха в салопчике плисовом,
Весь в белом, как на смерть одетый, старик.

Ну что им сказать, чем утешить могли мы их?
Но, горе поняв своим бабьим чутьем,
Ты помнишь, старуха сказала:- Родимые,
Покуда идите, мы вас подождем.

"Мы вас подождем!"- говорили нам пажити.
"Мы вас подождем!"- говорили леса.
Ты знаешь, Алеша, ночами мне кажется,
Что следом за мной их идут голоса.

По русским обычаям, только пожарища
На русской земле раскидав позади,
На наших глазах умирали товарищи,
По-русски рубаху рванув на груди.

Нас пули с тобою пока еще милуют.
Но, трижды поверив, что жизнь уже вся,
Я все-таки горд был за самую милую,
За горькую землю, где я родился,

За то, что на ней умереть мне завещано,
Что русская мать нас на свет родила,
Что, в бой провожая нас, русская женщина
По-русски три раза меня обняла.
A-liêu-sa nhớ chăng
Những con đường Smô-lăng
Mưa dầm dề dai dẳng
Các chị em nhọc nhằn từng chặng
Ngực gầy ôm vò sữa che mưa
Thầm lau nước mắt tiễn đưa
Lạy trời phù hộ cho ta lên đường
Thân gái cũng can trường chiến sĩ
Yêu quê hương hùng vĩ
Như lòng xưa chứa chan
Cồn xanh quanh quất đường quan
Bước đi trăm dặm mà ngàn lệ sa
Xóm làng trắng bãi tha ma
Chừng đây hồn nước non Nga tụ về
Chừng đây sau dậu rào quê
Tổ tiên giang cánh chở che cho mình
Rủ nhau về họp cầu xin
Thương đàn con cháu chẳng tin có trời

Ta đã biết bạn ơi đất nước
Ðâu chỉ nhà ta được nâng niu
Mà làng quê những sớm chiều
Với cây giá gỗ thân yêu bên mồ

A-liêu-sa nhớ Bô-ri-xốp
Tiếng khóc than xé ruột nhà nào
Lệ người thiếu nữ tuôn trào
Và người mẹ góa mái đầu hoa râm
Áo tang trắng lạnh ướt đầm
Biết làm sao nói biết làm sao khuây
Xót lòng ta tính sao đây
Nhưng người mẹ đã đoán ngay nhủ mình:
- Các con ơi buổi chiến tranh
Ði đi mẹ đợi các anh trở về

Chúng tôi đợi các anh về!
Rừng xanh vọng tiếng đồng quê nhắn lời

Rừng xưa quê cũ xa rồi
Ðêm đêm còn vọng giọng lời thiết tha
Bạn với ta xông pha lửa đạn
Nguy bao phen thoát nạn sống còn
Lòng càng vui với nước non
Nước non Nga ta yêu dấu
Ta vui với đời ta chiến đấu
Trên đất đau thương xương máu gia đình
Ta vui vì mẹ Nga sinh
Vui vì một sớm chiến chinh lên đường
Có người vợ rất yêu thương
Hôn ta ba bận, lệ thường tiễn đưa

Dịch năm 1949, in trong tập Việt Bắc.
(Nguồn: thivien.net)

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

GỬI MẸ

 Henrich Hainơ
Con thường sống ngẩng cao đầu mẹ ạ
Tính tình con hơi ngang bướng kiêu kì
Nếu có vị chúa nào nhìn con vào mắt
Con chẳng bao giờ cúi mặt trước uy nghi

Nhưng mẹ ơi con - xin thú thật
Trái tim con dù kiêu hãnh thế nào
Đứng trước mẹ dịu dàng chân chất
Con thấy mình nhỏ bé làm sao

Có phải tinh thần mẹ diệu kì soi thấu
Như bay lên vừng sáng cao siêu
Hay bao nỗi buồn xưa nung nấu
Trái tim mẹ đùm bọc đứa con yêu

Trong cơn mê con từ mẹ ra đi
Con đi khắp tận cùng trời đất
Để kiếm tìm tình yêu đẹp nhất
Trong đôi cánh tay con sẽ ôm ghì

Con tìm tình yêu khắp nơi, khắp nẻo
Con đập vào các cửa mỏi rời tay
Con đã van xin như một kẻ ăn mày
Nhưng chỉ nhận những cái nhìn lạnh lẽo

Không tìm thấy tình yêu con trở về với mẹ
Tâm trí chán chê, thân thể rã rời
Con bỗng tìm thấy một tình yêu chân thật
Trong đôi mắt dịu hiền của mẹ, mẹ ơi!
(Tế Hanh dịch)  
(Nguồn: Vietnamcayda.com)
Bài đăng theo yêu cầu của bạn Thu Hà

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

Tặng bạn đọc Trang Thơ

Xin giới thiệu thêm bản dịch mới của bài thơ Đợi anh về.

Đợi anh về 
(Konstanchin Simônốp)


Đợi anh, anh sẽ về
Chỉ cần em gắng đợi.

Dù lá vàng mưa dội
Gợi nỗi buồn tái tê,
Dù tuyết rơi, gió về
Dài thêm ngày vô vọng
Dù nắng hè rát bỏng
Thiêu đốt nỗi chờ mong
Em ơi, chớ nản lòng
Em của anh, hãy đợi.

Dù ai kia thay đổi
Quên hết những ngày qua,
Dù biền biệt nơi xa
Chẳng một dòng thư tới,
Dù bạn bè mệt mỏi
Bắt đầu chán đợi rồi
Em ơi, giữ vững lòng
Em của anh gắng đợi.

Đợi anh, anh sẽ về
Đừng mong điều tốt chi
Cho ai đó thầm thì:
Cần quên đi đúng lúc.
Dù mẹ già con dại
Cũng tin anh chẳng còn,
Dù bạn em mỏi mòn,
Thẫn thờ bên bếp lửa
Đắng cay ly rượu dở,
Viếng hồn người nơi xa
Thì em, chớ mềm lòng
Dốc chén tình cùng bạn.

Đợi anh, anh sẽ về
Diệu kỳ như không thể,
Trông chết cười ngạo nghễ.

Người chưa hề rơi lệ,
Với họ chỉ là: may
Họ đâu hiểu điều này
May mắn nào có thể.
Trong tứ bề đạn lửa,
Giữa muôn trùng nguy nan,
Có tình em nồng nàn,
Cùng anh vượt cõi chết.

Chỉ hai ta mới biết
Anh vẫn sống trở về
Bởi vì em biết tin,
Lau khô dòng nước mắt
Giữ nguyên vẹn ước mong
Bởi tình em yêu anh
Mạnh hơn lẽ thường tình
Vượt qua đời gian khó.
Dễ gì có ai đó
Biết như em đợi chờ.

03/2012
Tualinh dịch
* Những chữ nghiêng là lời dịch không có trong nguyên bản. (Chú thích của dịch giả)

Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2012

Lục bát "Đợi anh về"

Trích từ Blog cá nhân của Thu Hà: "Cả khi nắng cháy môi hồng tuổi xuân" - Đây là câu thơ có ý rất hay trong bản dịch "Đợi anh về" của chị HNN - TH xin phép được viết lại, có ý nhân bản những câu thơ hay, không thể chê vào đâu được. Cảm ơn chị nhiều!"
Thu Hà đã loay hoay sửa và đếm để trong bài lục bát "Đợi anh về" có đủ 18 từ "đợi" hoặc "chờ, mong" như điều bạn đã phát hiện trong bài thơ gốc của tác giả. Bài Lục bát "Đợi anh về" đăng lần đầu trên Blog cá nhân của Thu Hà.

Lục bát "Đợi anh về"

 Nguồn ảnh: Internet

Đợi anh, anh sẽ trở về!
Đợi khi mưa gió tái tê lòng người,
Đợi khi buồn khổ chơi vơi
Đợi khi tuyết trắng ngập trời ngày đông.
Đợi anh, em nhé, một lòng
Đợi khi nắng cháy môi hồng tuổi xuân.
Những người khác lãng quên dần,
Nhủ rằng chuyện cũ cũng cần quên thôi.
Đợi anh dù chốn xa xôi
Thư không về được đúng nơi đợi chờ.
Dù ai kia đã hững hờ
Chỉ còn em, vẫn gắng chờ mong anh.

Đợi anh, anh sẽ trở về!
Dẫu em có phải sớm khuya một mình
Dù ai đã vội quên tình,
Thì em vẫn cứ một mình đợi anh.
Dù cho tin dữ lan nhanh
Dù cho mẹ với con mình đã nguôi
Đợi khi bạn cũng quên rồi
Mong anh trở lại cuộc đời bình yên.
Ngồi bên ngọn lửa ưu phiền
Họ nâng chén rượu cay mềm xót thương
Còn em, xin hãy kiên cường
Em đừng uống cạn nhớ thương, đợi chờ.

Đợi anh, anh sẽ trở về!
Vì anh không thể ra đi vội vàng.
Những ai khi trước đầu hàng
Sẽ thì thầm bảo: - Có chàng gặp may.
Họ không hiểu được điều này,
Chờ anh, em đã tháng ngày gian nan.
Trải qua bom đạn ngút ngàn
Anh về thoả nguyện muôn vàn yêu thương.
Tình em, lửa ấm phi thường
Cứu anh sống giữa chiến trường hiểm nguy.
Riêng em một chữ khắc ghi -
Đợi anh! - Em đợi quản chi tháng ngày.
(Thu Hà dịch)

Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

Đợi Anh Về!

Konstantin Simonov
(Dịch Thuật - Tuấn Linh)

 Nguồn ảnh: Internet

Em ơi, hãy đợi anh về,
Dù mưa vàng úa tái tê lòng người.
Dù cho bão tuyết tả tơi,
Dù cho nắng cháy, sạm đôi môi hồng.
Dù cho thư chẳng một dòng,
Dù cho ai đã nản lòng đoái trông.
Mặc! Em cứ đợi, cứ mong,
Chờ anh, em nhé, chờ mong anh về.

Dù cho buồn kéo lê thê,
Dù cho đến lúc bạn bè đã quên.
Dù ai bên ngọn lửa đêm,
Ly tình uống cạn, cay mềm nỗi đau.
Mặc! Em đừng dốc chén sầu,
Đợi anh, em nhé, trước sau đợi chờ.

Dù mẹ già yếu, con thơ,
Tắt niềm tin, tắt lòng mơ anh còn.
Dù trong vô vọng héo hon,
Mặc! Lòng em vẫn mỏi mòn đợi anh.

Diệu kỳ, tan cuộc giao tranh,
Giữa vòng lửa đạn, tử sanh, anh về.
Ngạo cười cái chết hả hê,
Và anh đã hiểu không hề gặp may.
Giản đơn chỉ một điều này,
Vì em đã biết từng ngày đợi anh.

Đợi - Chờ trong cuộc Chiến tranh,
Chính là Cứu cánh để Anh Trở Về.
21/3/2012
HNN

Жди меня - Đợi anh về

Trang Thơ đã hai lần giới thiệu bài thơ nổi tiếng của K. Simonop, bài "Đợi anh về". Bạn đọc mong muốn được đọc bản dịch của các thành viên TT. Xin giới thiệu bài viết của bạn Thu Hà. Bài đăng trên Blog cá nhân của Thu Hà ngày 28/2/2012.

Lời giới thiệu:

*Hưởng ứng lời mời của Bạn về đề tài: dịch lại những bài thơ đã yêu thích một thời, Thu Hà xin trình bày phần dịch của mình. Mong bạn đọc hãy coi đây là phần đóng góp bổ sung của những người biết tiếng Nga, cố gắng giới thiệu để bạn đọc có thêm nhiều sự lựa chọn khi tiếp cận với bài thơ của nhà thơ Nga nổi tiếng K. Simonop. Chúng tôi cũng mong bạn đọc không so sánh các bản dịch này với những bản dịch của các tác giả đã quá nổi tiếng như XD, BV, TH hay TBT. Chúng tôi chỉ muốn làm các công tác chuyên môn đơn thuần và xin các bậc thầy về thơ ca và các dịch giả lượng thứ.

**Dịch xong bài thơ, thoáng chút niềm vui như vừa hoàn thành được một việc gì đó mình đã muốn làm từ lâu mà chưa dám, chưa có dịp...Rồi nhâm nhi lại, cả TN và TV, mình mới phát hiện ra một điều thật đặc biệt. Bài thơ có ba mươi sáu dòng chữ, thì có đến mười tám lần từ (đợi) được dùng, bằng rất nhiều dạng nhưng chủ yếu là từ hiệu lệnh (hãy đợi)! Quả là một tuyệt tác của Simonop!

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012

Thư gửi mẹ - Êxênhin

Theo yêu cầu của bạn Thu Hà

ПИСЬМО МАТЕРИ

Ты жива еще, моя старушка?
Жив и я. Привет тебе, привет!
Пусть струится над твоей избушкой
Тот вечерний несказанный свет.

Пишут мне, что ты, тая тревогу,
Загрустила шибко обо мне,
Что ты часто xодишь на дорогу
В старомодном ветxом шушуне.

И тебе в вечернем синем мраке
Часто видится одно и то ж:
Будто кто-то мне в кабацкой драке
Саданул под сердце финский нож.

Ничего, родная! Успокойся.
Это только тягостная бредь.
Не такой уж горький я пропойца,
Чтоб, тебя не видя, умереть.

я по-прежнему такой же нежный
И мечтаю только лишь о том,
Чтоб скорее от тоски мятежной
Воротиться в низенький наш дом.

я вернусь, когда раскинет ветви
По-весеннему наш белый сад.
Только ты меня уж на рассвете
Не буди, как восемь лет назад.

Не буди того, что отмечалось,
Не волнуй того, что не сбылось,-
Слишком раннюю утрату и усталость
Испытать мне в жизни привелось.

И молиться не учи меня. Не надо!
К старому возврата больше нет.
Ты одна мне помощь и отрада,
Ты одна мне несказанный свет.

Так забудь же про свою тревогу,
Не грусти так шибко обо мне.
Не xоди так часто на дорогу
В старомодном ветxом шушуне.
1924

Tác giả
Xéc-gây Ê-xê-nhin (1895 – 1925) là nhà thơ trữ tình lớn của nền văn học Nga, “nhà thơ tài năng độc đáo và thấm nhuần phong vị Nga một cách trọn vẹn” (Gorki). Tác phẩm: Rađunixa (1916), Trường ca Pugatsôp, Ana Xnêghina, Nước Nga Xô viết… Hồn thơ của Êxênhin là hồn thơ đồng quê, gắn liền với thảo nguyên xanh, dòng sông xanh, mái nhà gỗ, nẻo đường thôn chiều tà, với cô gái Nga đa tình và bà mẹ đôn hậu nghèo khổ. Bài thơ "Thư của mẹ" là kiệt tác thơ, là ca khúc muôn đời của tuổi thơ. Xin giới thiệu bản dịch của Anh Ngọc và bài viết của Duy Anh.

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

Chúng ta sẽ là người dưng


МЫ ОСТАНЕМСЯ ЧУЖИМИ
Вадим Ковда
                         Я на две неравных части
                         Разделил свою судьбу.
                         И разломанное счастье
                         Больше склеить не могу.
                         Можно жить, себя ругая,
                         Но, скажите, чья вина,
                         Что вокруг шумит другая,
                         Недоступная страна.

                         Мы останемся случайны,
                         Не отмыть клеймо бродяг,
                         Здесь сначала не скучают,
                         А потом - не говорят…

                         Не смотри назад, не надо,
                         Не заглядывай вперед.
                         Ночью сбудется прохлада,
                         Утро все-таки придет,
                         Просто время неизбежно
                         Уменьшает нашу жизнь,
                         И вчерашняя надежда
                         На веревочке бежит.

                         Мы останемся другими,
                         То, что было, не забыть,
                         Мы уже не станем ими,
                         Наши дети - может быть...

                         Эта жизнь - как сновиденье,
                         Жаль, проснуться мне нельзя.
                         Неведенье, невезенье,
                         Неизвестностью грозят.
                         Мы стареем, друг, стареем,
                         Научившись делать вид,
                         Что потери - не потери,
                         А знамения любви.

                         Мы останемся чужими,
                         Хоть сближайся много лет,
                         Просто мы с тобою жили
                         В той стране, которой нет.

                         И порой, себя ругая,
                         Я не знаю, чья вина,
                         Что вокруг...
                         Что вокруг шумит другая...
                         Непонятная страна.

Chúng ta sẽ là người dưng 

                         Tôi chia số phận mình ra hai phần
                         Không bằng nhau.
                         Và cuộc tình vừa tan vỡ
                         Không thể hàn gắn được nữa.
                         Có thể ta vừa sống, vừa tự dầy vò
                         Nhưng, hãy nói xem, ai từng có lỗi,
                         Khi quanh đây còn thì thầm tiếng nói,
                         Một nơi không thể tới.

                         Chúng ta sẽ là ngẫu nhiên
                         Những ưu phiền không gột rửa
                         Sự bắt đầu ở đây không đáng buồn
                         Còn sau đó - đừng buôn ...

                         Đừng nhìn lại, đừng nên,
                         Đừng kiếm tìm phía trước.
                         Luồng gió mát dậy từ đêm
                         Sáng sau thể nào cũng đến,
                         Chỉ biết thời gian cứ tiến
                         Đời ta sẽ chẳng ngừng trôi
                         Và niềm hy vọng vừa rồi
                         Tan biến đi rất vội.

                         Chúng ta sẽ là người khác,
                         Những gì đã có, chẳng thể quên,
                         Chúng ta không thể làm nên
                         Những đứa trẻ của chúng ta - có thể...

                         Cuộc đời này - như một giấc mơ,
                         Chỉ tiếc là tôi vẫn chưa tỉnh ngộ.
                         Cả sự thiếu hiểu biết, điều không đáng có,
                         Lẫn sự bấp bênh của tình đời.
                         Chúng ta sẽ già, hỡi bạn, sẽ già thôi
                         Và sẽ học nhìn đời cách khác,
                         Rằng mất mát- không gọi là mất mát
                         Mà là dấu ấn tình yêu.

                         Chúng ta sẽ là người dưng
                         Dẫu gần gũi nhiều năm trước,
                         Đơn giản vì chúng ta chỉ được
                         Sống cùng nhau trên mảnh đất thiên đường

                         Và thôi đi, đừng tự trách phiền,
                         Tôi không biết, ai có lỗi
                         Những gì xảy ra...
                         Khi quanh đây còn thì thầm lời nhắc...
                         Một nơi hay lầm lạc.
(Thu Hà dịch)

Thứ Tư, 14 tháng 3, 2012

TRUYỆN VỀ CUỘC ĐỜI CỦA ĐỨC PHẬT THÍCH CA MÂU NI

Cháu chào các bác thường xuyên ghé thăm blog Trang Thơ. Đã lâu lắm rồi cháu không đăng bài lên trang thơ... Hôm nay, cháu qua blog của Thầy Thái Bá Tân - thầy giáo dạy dịch của cháu; được đọc chùm thơ "Truyện về cuộc đời Đức Phật Thích Ca Mâu Ni" Thầy viết. Cháu thấy rất hay và ý nghĩa, nên xin trích đăng 1 tiểu mục ngắn trong chùm thơ tại TRANG THƠ... Cháu kính mời các bác đọc ạ ^^

TRUYỆN VỀ CUỘC ĐỜI CỦA ĐỨC PHẬT THÍCH CA MÂU NI

1. Đức Phật ra đời
Nhiều, nhiều năm về trước
Ở Nê Pan ngày nay,
Xẩy ra một sự kiện
Làm thay đổi đời này.

Vợ của vua Tịnh Phạn,
Tức hoàng hậu Ma Da,
Có giấc mơ kỳ diệu.
Khi đang ngủ trong nhà.
Bà thấy một luồng sáng
Bỗng chiếu dọi qua người.
Cùng với luồng sáng ấy,
Sáng hơn ánh mặt trời,
Là một con voi trắng
Có những sáu chiếc ngà.
Nó và cả luồng sáng
Ở lại trong bụng bà.

Bà vui mừng khôn xiết,
Báo đức vua điều này.
Các pháp sư cho biết
Đó là một điềm may,
Rằng bà sẽ sinh hạ
Một bé trai tuyệt vời,
Một vĩ nhân đức độ,
Cứu giúp cả cõi đời.

Đang cần người thừa kế,
Vua hạnh phúc vô cùng,
Bèn cho mở tiệc lớn,
Náo nức cả hoàng cung.
Theo phong tục thời ấy,
Khi sắp đến ngày sinh,
Bà về nhà bố mẹ
Chờ đứa con của mình.

Dọc đường bà dừng lại
Ở vườn Lâm Tỳ Ni
Vì biết mình trở dạ.
Bà sinh con, tức thì,
Một cầu vồng tuyệt đẹp
Vắt ngang qua bầu trời.
Nhiều điều kỳ diệu khác
Cũng xuất hiện khắp nơi.

Đó là ngày đặc biệt,
Tháng Tư, ngày trăng rằm,
Sau thành ngày Phật Đản,
Được mong đợi hàng năm.

(còn tiếp)

Thái Bá Tân
Nguồn: FACEBOOK cá nhân của Thầy Thái Bá Tân.

Thứ Ba, 13 tháng 3, 2012

CHA ƠI! CON ƠI!

Thương gửi Bé
(K4 - C11)
Cha ơi, cha đừng khóc nữa,
Tim cha đầy ứ lệ rồi.
Cha ơi, xin cha hãy hứa,
Để con yên chốn xa xôi.

Con biết cha yêu con nhất,
Đứa con hiếu thảo trong nhà.
Cho nên từ ngày con mất,
Con càng thấu hiểu tình cha.

                     ------- ***** --------

                                                      Con ơi, mỗi lời con nói,
                                                      Dao đâm xé toạc lòng cha.
                                                      Con ơi, có nghe cha gọi (?)
                                                      Đêm nao mắt cũng nhạt nhòa.

                                                      Con đi, con không về nữa,
                                                      Cha đau tự trái tim này.
                                                      Lá xanh nỡ vội héo úa,
                                                      Lá vàng còn ở trên cây.

                                                     ------- ***** --------

                           Cha ơi, cha đừng khóc nữa
                                         Con ơi, đau đến tột cùng.
                           Cha ơi, xin cha hãy hứa,
                                         Con ơi, nát lòng cha không.
                           Cha ơi, cha đừng khóc nữa,
                                         Con ơi, đau đớn tột cùng.
                                         Con ơi, cha không thể hứa.

                           Cha ơi!...
                                                     Con ơi!...
                                                                              Cha ơi!...
31/10/2002
HNN

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

Tên tôi có gợi lại gì cho em?

 Nguồn ảnh: Internet
Что в имени тебе моем?

Александр Пушкин
Что в имени тебе моем?
Оно умрет, как шум печальный
Волны, плеснувшей в берег дальний,
Как звук ночной в лесу глухом.

Оно на памятном листке
Оставит мертвый след, подобный
Узору надписи надгробной
На непонятном языке.

Что в нем? Забытое давно
В волненьях новых и мятежных,
Твоей душе не даст оно
Воспоминаний чистых, нежных.

Но в день печали, в тишине,
Произнеси его тоскуя;
Скажи: есть память обо мне,
Есть в мире сердце, где живу я...

Một chút tên tôi đối với nàng
(Người dịch: Thuý Toàn
Một chút tên tôi đối với nàng
Sẽ chìm như tiếng sóng buồn tan
Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng,
Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn.

Ngày nào đó trên mặt trăng kỷ niệm
Nó chỉ còn là dấu vết không hồn
Giống như hình phác trên mộ chí
Nét ngoằn ngoèo một thứ tiếng xa xăm.

Tên cũ từ lâu bị lãng quên
Chẳng còn gợi lại được cho em
Tình xưa êm ái và trong trắng
Trước mối tình ai mới dấy lên.

Nhưng nếu gặp ngày buồn rầu đau đớn
Em thầm thì hãy gọi tên lên
Và hãy tin còn đây một kỷ niệm
Em vẫn còn sống giữa một trái tim.

(Nguồn: thivien.net)

Tên tôi có gợi lại gì cho em?
(Thu Hà dịch)
Tên tôi có gợi lại gì cho em?
Hay nó sẽ tan như một tiếng rên
Của con sóng vỗ bờ xa mòn mỏi,
Như tiếng đêm thâu trong rừng vọng tới.

Hay chỉ là giọt nước mắt tuôn rơi
Trong sổ tang ai để lại đôi lời
Bằng ngôn từ của người đã chết
Được viền quanh bao hoạ tiết lâm ly.

Có gì chăng? Sao em nỡ quên đi
Bởi mê đắm, cuồng si em mới gặp,
Trong hồn em nó chẳng còn vương vấn
Chút kỷ niệm ngày qua chân chất, thanh tao.

Nếu một ngày thấy buồn khổ, nghẹn ngào
Hãy thầm gọi, tên anh như thủa trước
Và hãy nói: kỷ niệm mình có được
Anh đã từng sống giữa trái tim yêu...
(Bản dịch đăng lần đầu trên Blog cá nhân của Thu Hà ngày 4/3/2012.)

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

Vì em là con gái


              Dẫu em không được làm
             Người anh yêu mãi mãi,
             Vì em là con gái
             Vẫn mơ hoài: bên anh!
                                                        Dẫu không phải cánh đồng
                                                        Cuộc đời qua dễ dãi
                                                        Vì em là con gái
                                                        Vẫn mơ ngày đoàn viên.
                   Anh vẫn về bên em
                   Đêm đêm trong giấc ngủ,
                   Cả khi mơ, em nhớ
                   Và khi nhớ, em mơ!
                                                           Anh vẫn về cùng thơ
                                                           Những đêm dài trăn trở,
                                                           Vẫn ấm nồng hơi thở
                                                           Và ngọt ngào nụ hôn.
             Khắc khoải một tâm hồn
             Trong cô đơn băng giá
             Ước một điều kì lạ
             Anh mãi còn bên em!
(Thu Hà)

Thứ Tư, 7 tháng 3, 2012

Chúc mừng ngày Quốc tế phụ nữ 8-3

Chúc mừng mồng Tám tháng Ba,
Anh em chúng tớ đi ra đi vào.
Lấy gì cho thật thanh tao.
Là quà tặng bạn.  Làm sao bây giờ?
Nghĩ đi nghĩ lại vẩn vơ!
Đành lòng làm một câu thơ tặng người.
Xuân sang, đông đã tàn rồi.
Tình thơ xin hãy gấp mười ngày qua.
Xin ai trẻ mãi, đừng già
Cho đời đẹp mãi sắc hoa Ân tình.

 (Thân mến tặng các bạn gái Trang thơ)

Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

Đi tìm một bài thơ

2 h đã để lại một nhận xét trong bài "Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi" ở bên GAN: "Em rất thích những bài thơ dạng này nhưng cs (cuộc sống - HT) có đôi khi... Em còn đọc được một câu thơ XV (Xô viết - HT) mới như sau: "Đúng lúc này sốt ruột đợi anh ta, có một cô đang đi lại quanh nhà. Còn ông chồng thì quyết tâm đi hẳn, nhưng khó thật, khó hơn ra mặt trận". Em nhớ bài này do Thái Bá Tân dịch, còn TG là một nhà thơ chưa nổi tiếng." Hôm nay tình cờ xem lại bài này để tìm câu trả lời cho một câu hỏi, đọc lại nhận xét trên thấy mấy câu thơ có vẻ thú vị. Tìm được đăng lên chia sẻ với mọi người.  

Vào nửa sau...
Yu. Drunhina
Thái Bá Tân dịch
 Nguồn ảnh: Internet

                           Vào nửa sau của thế kỷ hai mươi,
                           Hai người tốt phải xa nhau, hai người -
                           Đó là chồng đang chia tay cùng vợ.
                           Ồ không phải vì chiến tranh, đừng sợ.

                           Cũng lúc này, sốt ruột đợi anh ta,
                           Có một cô đang đi lại quanh nhà,
                           Còn anh chồng thì quyết tâm đi hẳn.
                           Nhưng thật khó, khó hơn ra mặt trận.
(Nguồn: thaibatan.com)

Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

Viết Cho Người Tình Lỡ



KHÚC  VĨ  THANH  BUỒN


Chẳng  thể  nào  anh  quên  được  em!
Cô  gái  ngày  xưa  lộng lẫy  bên  thềm
Ấp chiếc khăn tay trên vồng non ngọc
Mắt dõi nhìn người dần khuất màn đêm.

Chẳng thể nào anh quên được hình em!
Buông xoải nét ngà theo ánh trăng mềm
Tóc xõa bờ vai,
như mây che vầng trăng ngọc
Bầy tiên Lâm tuyền mải nhìn qua mành thác
Và hồn thơ anh,
       giọt Trạng nguyên hồng bỗng nhạt, nhạt êm.

Có lẽ nào anh quên làn mắt em!
Loang loáng trời đêm, cong vút mi huyền
Trăng cả bốn mùa, thu vào đáy mắt
Soi tỏ đôi lòng thành nẻo đường quen.

Có lẽ nào anh quên được tình em!
Nồng ấm môi hôn, tình rạo rực men
Quấn quýt vòng tay tình ái dịu mềm
Nâng khúc Thanh Xuân căng tròn nhựa sống
Viết bản Tình ca mộng ước tình duyên.

Anh gọi em là Gương mặt của trời đêm
Rạng rỡ  thế, khi mỗi lần gặp lại!
Dù có lúc như vầng trăng dầu dãi
Vẫn dịu dàng, lưu luyến cuộc bình yên.

Anh nhớ tiếng em đằm thắm dịu hiền
Gọi tên anh mà nghe như gió thoảng
Thổn thức dòng Thao, dạ bồn chồn bến cạn
Chẳng hẹn hò mà mãi đợi cánh chim câu
Đón Nàng Trăng về duyên dáng với ngàn sao.

Anh nhớ em khi nghe sóng lao xao
Dòng sông ấy cứ thì thào kể mãi
Và kể mãi về một đôi trai gái
Anh lính chân tình yêu cô gái trường y
Em có bồi hồi khi nâng bước Vu qui?

Anh nhớ nao lòng từng bước em đi
Ngái chiều triền đê mà không muốn vội
Như muốn níu anh: Ơi chàng bộ đội!
Anh ngẩn ngơ cười: Em ạ, lính mà em!
Trong gió sông chiều, ai vừa thả Trăng lên.

Anh yêu nụ cười tươi hồng môi em
Tỏa nắng Xuân vào hồn anh xao xuyến
Đôi cánh lan đời ấm tình trai chinh chiến
Tự kiếp nào ân tình mặn mòi trao.

Anh yêu dáng em trên bến chiều nào
Óng ả đón anh, đò ngang vừa đến
Má đỏ hây hây, tóc mây gió quện
Thẹn thùng hôn, ngập ngừng tiếng nhớ nhung
Trăng ngà vừa rơi trên nền áo kiêu hùng!

Anh nhớ mình từng dạo bước thong dong
Trong đêm vắng, hoa sấu rơi trắng lối
Đan trong tay nhau giữa đêm hè Hà nội
Cứ đưa nhau về, đến sáng vẫn chơi vơi...
Câu chia xa không nói được thành lời
Anh đành giấu trong trái tim khắc khoải...
Nếu còn có ngày về cùng Trăng thề mãi mãi...

...Mang mối duyên tình không hẹn ngày trở lại
Lòng vẫn hẹn lòng trong điệp khúc tình yêu
Mang trọn tình em băng núi, vượt đèo...
Bởi còn giặc, anh còn đi đi mãi
Đâu hẹn được ngày... Ôi! Chỉ biển thề non.

Vẫn biết có nơi biển cạn, non mòn
Vẫn biết lắm khi mây vờn, trăng khuyết
Cho dẫu thế, trong anh hồn dâng bất tuyệt
Trăng Mắt em vẫn tròn trên mỗi bước chân.

Anh đã qua nhiều vùng đất không tên
Tướp máu đôi chân trên Bán đảo Mẹ hiền
Nòng súng thép lạnh băng đêm sương giá
Đời lính chiến dạn dày hy sinh, vất vả
Lòng vẫn nhớ hoài về Trăng Mắt của tình duyên.

                   ***
Giặc nước  tan, anh về với lời nguyền
Gặp lại em, thuyền đã xuôi bến mới...
- Anh mãi đi xa, em mỏi mòn chờ đợi
Tuổi Xuân thì, em đã trao trọn cả cho anh!
Chợt ngước mắt nhìn,trăng thu cao vời vợi,
Trở bước phong trần,
          biết mắt em buồn xuyên ngời ngợi màn trăng.

                   ***
Hỡi Nhân tình! Chỉ ta thấu ta chăng?

...Anh lại chậm bước đi trên đường ngày ấy
Hoa sấu chẳng còn rơi, lá sấu rụng đầy hè
Ước cháy lòng nghe lại một tiếng ve
Mà chỉ thấy heo may đùa hoa sữa
Áo lính bây giờ bạc thêm mồ hôi thợ
Mộng tình duyên, thôi đành lỡ một độ đường!
Tự dối lòng: Ta còn cả Quê hương!

Quê hương ơi, đâu chỉ là dải đất!
Ẩn trong cuộc sống bộn bề là Trăng Mắt em ta
Dâng sự sống cho tình duyên làm mật
Đất cháy lại tươi màu, tình còn thắm mùa hoa.


                                    Hà nội – 25 / 02 / 2012
                                        HOÀNG  GIANG