Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011

THỊ MÀU

Anh Ngọc

***

Người mấy trăm năm làm rung chuyển những sân đình
Làm điên đảo những phông màn khép mở
Người táo bạo
Người không hề biết sợ
Người chưa từng lùi bước trước tình yêu

Người phá tung khuôn khổ những điệu chèo
Để cuộc sống ùa lên đầu cửa miệng
Người trung thực đến không cần giấu giếm
Cặp môi hồng con mắt ướt đong đưa

Người cả gan sàm sỡ cả cửa chùa
Chọn sắc áo cà sa mà chọc ghẹo
Thừa sinh lực nên người luôn túng thiếu
Nên hương trầm tiếng mõ khéo trêu ngươi

Người đi qua nghiêng ngả những trận cười
Chấp tất cả lời ong ve mai mỉa
Người chịu hết mọi thói đời độc địa
Chiếc quạt màu khép mở vẫn ung dung

Trên môi người câu hát cứ trẻ trung
Từng sợi tóc cũng rung theo nhịp phách
Mùi táo chín, mùi hương, mùi da thịt
Người đi qua sân khấu tới đời thường

Người sống trong hơi thở của nhân dân
Mấy trăm năm ai để thương để giận
Câu sa lệch cũng hò reo nổi loạn
Nhịp trống gầm lên những khát vọng không lời

Những khát vọng nằm sâu trong mỗi trái tim người
Được sống đúng với lòng mình thực chất
Những xiềng xích phết màu sơn đạo đức
Mấy trăm năm không khóa nổi Thị Màu

Những cánh màn đã khép lại đằng sau
Táo vẫn rụng sân đình không ai nhặt
Bao Thị Màu đã trở về đời thực
Vị táo còn chua mãi ở đầu môi.

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

Ngày 27/07

Phù sa mặn
Xin thắp nén nhang tưởng nhớ các anh hùng, liệt sĩ
trường Thiếu sinh quân Nguyễn Văn Trỗi đã hy sinh
nơi cuối nguồn của những dòng sông
Học sinh khóa 3
Kể đi sông ơi!
Tôi muốn nghe tất cả
Hỡi con sông chở nặng phù sa,
Xứ Quảng Trị - dẫu quen mà rất lạ
Bao lớp người qua, bao lớp đất bồi.


Tôi đến bên sông với tâm trạng bồi hồi
- Đâu rồi nhỉ? Đâu rồi lịch sử?
Sông vẫn chảy mặc nhiên dáng trầm ngâm tư lự!
Hãy kể tôi nghe… dù chỉ đôi lời…!


Tôi vẫn biết: Trong suốt cuộc đời
Sông cũng như người: Buồn vui đủ cả.
Có khác chăng:
- Sông đục phù sa mùa hạ.
- Sông trong xanh nổi đá mùa đông.


Nhưng sông ơi! Sông có còn nhớ không?
Những đồng đội tôi đến bên sông ngày ấy
Những con người đầu trần, lưng cháy
Những “thiên thần” đi xuyên bóng đêm!


Có phải vô tình? Hay lâu quá sông quên?
Như con nước vẫn đổ xuôi về biển…
May có lớp phù sa - phù sa còn lưu luyến
Giữ lại trong mình bao kỉ niệm xa xăm!


Thời gian trôi qua khỏa lấp tháng năm
Nhưng phù sa đến hôm nay còn mặn
Mang trên mình vết thương chưa lành hẳn
Lẫn xương, máu bao người
nên phù sa có vị mặn… Sông ơi!
Đồng đội tôi bao người đi xa rồi
Nhưng sông không bồi - mà sông chỉ lở
Những con người trẻ trung từng làm nên bão tố!
Họ ở đâu bây giờ?
chỉ có phù sa mới nói hộ sông thôi.


Tôi muốn xới lên bao lớp đất bồi
Để tìm dấu chân những đồng đội cũ
Tìm những hương hồn bao năm yên ngủ
Họ vẫn chưa về sau cuộc chiến tranh?

Tôi đang đi trong vô tận mầu xanh
Nghe phù sa vẫn thì thầm kể mãi:
- Đây nơi quân vào, đây nơi vượt bãi…
Tôi như trôi trong huyền thoại…
chơi vơi!


Sông vẫn vô tình đổ nước về khơi
Đâu có biết tôi đang đi ngược dòng chảy.
Bởi có phù sa!
lớp phù sa rực một màu đỏ ấy!
Vẫn mặn mà với bao chuyện đã qua.

Ai đó trên sông đang cất tiếng ca
Hát về chiến công của một thời xa ấy.
Câu hát tỏa lan - xôn xao - sóng dậy.
Như lớp phù sa – chập chờn mãi
…trong tôi!
 
Quảng Trị, 8-2002
T.X.L

Bên bờ sông Gianh (Quảng Bình), AH liệt sĩ Huỳnh Kim Trung đã hy sinh năm 1972. Bên bờ sông Thạch Hãn, chảy qua Thành cổ Quảng Trị, là nơi yên nghỉ của các liệt sĩ: Bùi Hữu Thích, Nguyễn Lâm, Vũ Kiên Cường, Trịnh Thúc Doanh, Đặng Bá Linh, Y Hòa.
Nguồn : SRTKL **
_________________
* Xuân Lăng mất năm 2008, ngày 17/05, vì bệnh ung thư.

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Mưa

 Ảnh: Internet
                              Sao mọi người lại buồn
                              Khi nhìn hạt mưa rơi?
                              Còn em, em thấy vui
                              Mỗi khi Trời nổi giận.

                              Trời yêu Đất bất tận
                              Nhưng nào có nói đâu!
                              Chỉ khi nặng buồn sầu
                              Mới cúi đầu rơi lệ...

                              Sao mà Trời khôn thế
                              Góp nhặt những áng mây,
                              Vẩn vơ suốt tháng ngày
                              Giăng đầy như nỗi nhớ.

                              Nếu mà Trời nói nhỏ
                              “Yêu Đất lắm, Đất ơi!”
                              Đất hẳn sẽ mỉm cười
                              “Giỡn hoài thôi, ghét lắm!”

                              Bởi vì khi Trời nắng
                              Đất chẳng nhìn Trời đâu
                              Trời vừa rộng, vừa cao
                              Đất làm sao…với được!

                              Trời hiểu Đất cần nước
                              Nhưng mà ai thèm xin
                              Chỉ lặng im đứng nhìn
                              Rồi vội vàng…chạy trốn…

                              Đất thấy lòng bộn rộn
                              Xòe tay đón mưa rơi
                              Cố giấu một nụ cười
                              Trời…thông minh lắm lắm!
Bích Liên

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

Ai là tác giả bài thơ "Em đi tìm anh trên bán đảo Bancăng"?

Lại sưu tầm được một bài viết liên quan đến "Em......"

 Ông Khổng Văn Đương

                      “Em đi tìm anh trên bán đảo Bancăng
                      Tìm không thấy, chỉ thấy trời im lặng
                      Một mình em trong đêm dài thanh vắng
                      Tim bồi hồi chân bước vội dưới trăng...”

Những câu thơ này xuất hiện trong vài cuốn sách với tác giả Ônga Bécgôn - một nữ thi sĩ của Nga nổi danh. Gần đây một người Việt Nam đã nhận là tác giả của những vần thơ này.

Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

Sự thật về người bị nhầm với Onga Becgon

Vào miệt tiêu phương Nam, tôi đã gặp cánh chim sau mùa di trú ấy. Đó là Khổng Văn Đương, người viết bài thơ tình nổi tiếng “Em đi tìm anh trên bán đảo Ban Căng”, người mới được trả lại quyền tác giả bài thơ từng gây xôn xao dư luận. Đương của ngày nào, của cách đây 43 năm đã bay sang trời Âu, du học ở Rumani sau khi tốt nghiệp cấp III Long Châu Sa của tỉnh Phú Thọ (khoá 1962 - 1965). Số phận đã chia chúng tôi thành hai ngả, người du học nước ngoài, người học đại học trong nước rồi vào bộ đội. Đằng đẵng ngót nửa thế kỷ, số phận lại cho chúng tôi gặp nhau, khi tôi vào phương Nam, tại miệt tiêu giáp ranh tỉnh Bình Dương và Bình Phước, khi cả hai đã xong một đời công tác (đã nghỉ hưu), tóc muối tiêu, cùng dắt hai bà vợ đi cùng.
 Khổng Văn Đương (bên phải)

Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

Ru ta ngậm ngùi - để cảm xúc thơ thêm day dứt

Sáng tác: NS Trịnh Công Sơn
Trình bày: NS Nguyễn Đình Toàn

Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

EM ĐI TÌM ANH TRÊN BÁN ĐẢO BAN - CĂNG

Khổng Văn Đương

***

Em đi tìm anh trên bán đảo Ban - căng
Tìm không thấy, chỉ thấy trời im lặng
Một mình em trong màn đêm thanh vắng
Tim bồi hồi chân bước vội dưới trăng

Em trèo lên đỉnh núi cao Các-pát
Nhìn theo anh mất hút biết về đâu
Chân ai đi xa lắc tím trời Âu
Dòng nước mắt bỗng trào ra chua chát!

Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt
Sóng xô bờ liên tiếp gọi triền miên
Buồn! Chao ôi, gió làm em phiêu bạt
Thân cô đơn kinh khiếp cả trăng hiền!

Ôi dòng xanh rầm rì sông Đa - nuýp
Mây trời in lồng lộng giữa dòng sông
Nên ngàn năm êm đềm trôi một nhịp
Chỉ mình em nhức nhối vết thương lòng!

Hỡi trái đất rộng làm chi bao la
Cho loài người chia biên giới thế gian
Cho sa mạc nổi bùng cơn bão cát
Cho tình anh chưa bén đã lụi tàn?

Em xin hỏi Trời cao và Đức Phật
Cõi Niết Bàn có mãi mãi mùa xuân?
Đâu trời Tây, đâu xa gần Cực lạc
Mà trần gian đầy bể khổ trầm luân?

Con lạy Chúa Giê-su ban phép lạ
Cho nước Người hết li biệt, chia phôi
Hai chúng con qùi trước Người đa tạ
Xin hòa tan làm một, ngàn đời!

Em cầu nguyện. Còn anh anh chẳng biết
Trái tim anh sao giá lạnh thờ ơ?
Và hôm nay dù tình anh đã hết
Em vẫn mong, vẫn hy vọng, vẫn chờ...

Vẫn trèo lên đỉnh cao Các - pát
Vẫn theo dòng Đa - nuýp những đêm trăng
Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt
Đi tìm anh trên bán đảo Ban - căng!


Bucarets 19/03/1969

Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011

Phụ họa đoạn kết bài thơ tiễn bạn

Trang Thơ đã đăng bài thơ tiễn bạn, bài "Lửa Thiêng" của anh Tuấn Linh, và nhận được nhiều ý kiến nhận xét từ phía bạn đọc. Bài thơ của anh đã gây nguồn cảm hứng sáng tác cho một số nhà thơ "cận tương lai". Anh HDT đã "xuất thần" với 3 cái kết khác nhau. Trang Thơ xin đăng giới thiệu cùng bạn đọc. 

Lửa thiêng
Ngọn lửa hỡi,
         chớ vội bùng lên dữ dội.
Chậm lại chút thôi
          Để bạn ta châm điếu thuốc cuối cùng,
Ly rượu dở dang, một đời bạn chưa uống hết,
              Nhỏ giọt lệ xót thương,
                            Xin bạn,
                                  cạn hết lần này.
Con tuấn mã hý vang thảm thiết,
Vó ngựa chồn chân, dừng trước bến biệt ly.
Thì xin bạn, hãy đừng thêm một lần tư lự,
Gian nan này, ta trả lại về
                       nơi cũ, chốn hồng hoang.
Lửa thiêng
Hãy cháy sáng lên,
        sáng chói lên, hơn như là có thể.
Nhanh đưa bạn ta sang sông,
                              về cõi hư vô.
Ở nơi ấy, sẽ không còn đau đớn,
   Tĩnh lặng mặt hồ, trong vắt hình hài.
   Và tinh khôi, và thơ ngây
                Thấp thoáng lại về trong ánh mắt,
   Như lúc được mẹ sinh ra trên cõi trần ai...
Rồi sẽ tới ngày,
      Trên trời xanh lộng gió
              Vọng tiếng acmonica
                      “Hát mãi khúc quân hành”
Ấy là lúc, đồng thanh chúng tôi cùng cất tiếng:
        “Chào anh, Phạm Nguyễn, chào anh!”
Tuấn Linh.09/07/2011

 Ảnh minh họa
 Kết 1: 

Giờ đã điểm,
           bịn rịn mà chi
                           Phạm Nguyễn ơi đi nhé!
Nhớ đừng quên
              chiếc kèn hamonica
Còn chút nợ đời,
                  chúng tôi xin "gửi lại",
                                đi chuyến tàu sau
Hẹn gặp lại
                cùng hát
                       "khúc quân hành". 


Kết 2: 

Giờ đã điểm,
           bịn rịn mà chi
                           Phạm Nguyễn ơi đi nhé!
Xin đừng quên
              chiếc kèn hamonica
Còn chút nợ đời
                  lại chót ham vui
                             Bọn tôi đành "gửi lại"
Chờ tới lượt mình
                  bình thản "trở về"
                                 trên những chuyến tàu sau....

Kết 3:


Đường xa lắm,
               Phạm Nguyễn ơi xin rảo bước
Lẻ loi một mình
         nặng cây thánh giá trên vai...
Kiếp nạn cuối?
             Kiếp nạn đầu?
                          nào ai biết được
Hẹn gặp lại nhau
                  ta lại hát
                          lại cười...!

Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2011

Bài thơ tiễn bạn

Thu nghe đâu đó tiếng nức nở, nghẹn ngào nhưng không bi lụy trong "Tiễn chị" khi đọc "Tiễn đưa Phạm Nguyễn" của anh Tuấn Linh. Giờ phút chia ly thật buồn, bao giờ cũng thế. Những giọt nước mắt chực trào dâng, nghẹn lại. Cuộc chia ly lần này không như những cuộc chia ly khác. Cuộc chia ly tưởng như là vĩnh viễn. Nhưng không, với Thu không hẳn là thế. Khi mà ai đó vẫn còn trong tâm tưởng của chúng ta, khi mà ai đó vẫn có thể cảm nhận được những tình cảm mà chúng ta dành cho họ thì người đó sẽ sống mãi. Bài thơ "Lửa thiêng" của anh Tuấn Linh được đăng lần đầu trên trang Cựu học sinh K3 trường VHQĐ Nguyễn Văn Trỗi ngày 9/7/2011 và ngay sau đó được anh Trần Bắc Hải phổ nhạc thành bài hát "Lửa thiêng" đăng trên trang bank5troi ngày 10/7/2011. Bài hát do chính tác giả trình bày. Xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc Trang Thơ cả 2 tác phẩm.

Lửa thiêng

 Ảnh minh họa
Ngọn lửa hỡi,
         chớ vội bùng lên dữ dội.
Chậm lại chút thôi
          Để bạn ta châm điếu thuốc cuối cùng,
Ly rượu dở dang, một đời bạn chưa uống hết,
              Nhỏ giọt lệ xót thương,
                            Xin bạn,
                                  cạn hết lần này.

Con tuấn mã hý vang thảm thiết,
Vó ngựa chồn chân, dừng trước bến biệt ly.
Thì xin bạn, hãy đừng thêm một lần tư lự,
Gian nan này, ta trả lại về
                       nơi cũ, chốn hồng hoang.

Lửa thiêng
Hãy cháy sáng lên,
        sáng chói lên, hơn như là có thể.
Nhanh đưa bạn ta sang sông,
                              về cõi hư vô.
Ở nơi ấy, sẽ không còn đau đớn,
   Tĩnh lặng mặt hồ, trong vắt hình hài.
   Và tinh khôi, và thơ ngây
                Thấp thoáng lại về trong ánh mắt,
   Như lúc được mẹ sinh ra trên cõi trần ai.

Rồi sẽ tới ngày,
      Trên trời xanh lộng gió
              Vọng tiếng acmonica
                      “Hát mãi khúc quân hành”
Ấy là lúc, đồng thanh chúng tôi cùng cất tiếng:
        “Chào anh, Phạm Nguyễn, chào anh!”

Tuấn Linh.09/07/2011

***
Lửa thiêng

Kính tặng hương hồn anh Phạm Nguyễn

Nhạc: Trần Bắc Hải - Thơ: Tuấn Linh

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

POMAHC (Romance)

                     ......."Dù tình yêu có tự trái tim ta
                    Dù em chỉ là người đầu tiên khơi tình yêu bốc cháy
                    Ai có thể không tin điều đơn giản ấy
                    Em - Mặt trời của lòng anh" ......
(NS)

 
POMAHC
Đỗ Trung Việt

Trước kia ta đâu có cảm giác này
Cái xao xuyến của những đêm trăng một mình đứng gác
Niềm vui tràn đầy lòng người, trước bầu trời mưa tan, trong vắt
Và của bình minh huy hoàng, vạn vật như giữa giấc mơ.

Lại trở về ta những kỉ niệm tuổi thơ
Xúc động mà êm đềm, ôi tiếng hát của cái thời quá đẹp
Cũng những cảm xúc ấy thôi, mới hôm qua đây thiếu em, anh không biết
Mà giờ đây thiên nhiên như bừng giấc dưới mặt trời
Như dòng sông mênh mang nước xiết
Ta hiểu rằng mình đang yêu!...

Thầm yêu em, dù em không hề biết
Và đôi mắt kia chỉ nói quá ít lời
Nhưng ta hiểu hơn ai và hơn bao giờ hết
Cội nguồn của ánh sáng diệu kì kia
Của niềm vui lâng lâng kia
Và của những kỉ niệm tuổi thơ bỗng đẹp thêm lên kì lạ
Của niềm tin ở trái tim con người trước tình yêu ngây thơ trong trắng quá
(Dù giờ đây, bên niềm vui còn có cả những nỗi buồn)
Chính là nụ cười nơi đôi mắt em
Bởi tình yêu ta là tất cả những gì trong lành của tuổi trẻ
Tinh yêu ta được tô đẹp bằng màu xanh của con đường mà ngày nhỏ
Với niềm vui vô tư chúng mình từng đi qua
Ngày ấy...chưa biết em, ta yêu bầu trời đầy sao
Và tưởng có các nàng tiên trong truyện cổ
Bây giờ...vẫn cảm xúc trong lành khi nhìn bầu trời sao đó
Mà nàng tiên trong truyện lại là em...

Người ta nói: tình yêu có tự trái tim mình
Mà em chỉ là người đầu tiên khơi tình yêu trong anh thức dậy
Không! Chính em đã mang lại cho anh ánh sáng trong lành ấy
Thứ ánh sáng làm trái tim bốc lửa mà tâm hồn thêm trong sáng êm đềm
Làm sao có thể không tin điều đó được
Khi nhìn vầng trăng anh cũng thấy ánh mắt em!
(1971-1972)

Thứ Tư, 6 tháng 7, 2011

Một chút tâm linh

Khi Tualinh đăng bài "...mở to bài "The Final Countdown"cho Trung Việt nghe!", em chợt nghĩ giá như có bức ảnh chân dung, anh ấy có thể nghe được bài hát mình yêu thích. Giờ đây, nghe các anh luận bàn về "Hà nội phố" nhắc đến tên TV, em nghĩ nên "mời" anh ấy vào Trang Thơ, nơi có đăng những bài thơ anh sáng tác, những bài thơ anh yêu thích và cả những người bạn từ thuở thiếu thời. Cảm ơn Tualinh đã đồng ý với đề nghị của em và em nghĩ anh HDT chắc cũng không phản đối. Có một điều kỳ lạ, mọi người có thể không tin. Em cảm nhận được sự hài lòng từ anh ấy.

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

Ám ảnh "Hà Nội phố" của Phan Vũ

Comment

Em ơi, Hà Nội phố
Ta còn Em

Thoảng trong hơi thở...
sương lạnh đêm Thu
...Cọt kẹt...kinh côông...
Đồng hổ cổ,
mờ ảo
phòng tranh
Hà Nội phố,
câu Thơ
chao nghiêng
ký ức,
bâng khuâng...
rơi
giọt..giọt...
thời gian.

Tualinh.07/2011