Lời ngỏ


Thu rất hiếm khi làm thơ nhưng đọc, hiểu, cảm nhận được những gì tác giả muốn chia sẻ. Cách đây ít lâu được đọc thơ của anh Đỗ Trung Việt, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của những vần thơ anh, và giờ đây được Hồng Hoa (Thu Hà/Nguyễn Hoa) chia sẻ những suy tư, những trăn trở về cuộc sống, được Lệ Hằng chia sẻ những bài thơ tình lãng mạn. Thu lập trang thơ với mong muốn nó sẽ là nơi để các bạn yêu thơ chia sẻ những sáng tác của mình hoặc những bài thơ mình yêu thích. Hy vọng những rung động, những cảm xúc của chúng ta sẽ sống mãi với thời gian.

Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2011

Tình Mẹ

NGÀY XƯA CÓ MẸ

THANH NGUYÊN
Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ ngày thêm sợi bạc
Mẹ đã thành hiển nhiên như Trời – Đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con
Nếu có đi vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn chắc không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đã cho con cái tên riêng
Trước cả khi con bật nên tiếng “Mẹ”

Mẹ!
Cái tiếng gọi mà từ khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành
Con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu

Mẹ!
Có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống, tình yêu, hạnh phúc

Mẹ!
Có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời
Một mặt đất
Một vầng trăng
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng…

Rồi những đứa bé lại chào đời và lớn lên theo năm tháng
Biết bao người được làm mẹ trong ngày
Tiếng trẻ con gọi mẹ ngân nga trên trái đất này
Thành âm thanh không bao giờ vắng lặng

Mẹ!
Có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Cái đóm lửa thiêng liêng
Cháy trong bão bùng, cháy trong đêm tối

Mẹ!
Có nghĩa là mãi mãi
Là cho – đi – không – đòi – lại – bao – giờ
Cổ tích thường bắt đầu từ : “Ngày xưa có một công chúa…” hay “Ngày xưa có một vị vua…”
Cổ tích còn bắt đầu từ: “Ngày xưa có mẹ… ”

 ---------------------------------------------
Con xin chào bác Thu, con xin chào các bác và các thành viên blog Trang Thơ. Con là Thỏ Yêu Đời, con rất vui được tặng cả nhà bài thơ về "Mẹ" mà con vừa sưu tầm được.
Con luôn mong mẹ con cũng như các bà mẹ khác trên thế giới mãi mạnh khỏe để mỗi khi nhìn thấy các Mẹ, trong tim những người Con đều rung lên một cảm xúc rất riêng, không thể lẫn lộn và khó có thể thay thế.

Cuộc đời này có Mẹ, là con có bình yên :X

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

Những gì Cuộc đời để lại Trong tim ta. Thơ Trung Việt

Những gì
 Cuộc đời để lại
       Trong tim ta






'' Tæ quèc b¾t ®Çu tõ ®©u ?..'' ( Thanh kiÕm vµ L¸ ch¾n )
____________________________________________

Những gì cuộc đời để lại trong tim ta
Chắc hẳn bắt đầu từ lời ru ngày xưa của Mẹ
Từ bức tranh trong cuốn vở học trò
                                             mái trường tuổi thơ
                                                                    mầu hoa phượng vĩ
Những mùa thi
                     Mùa chia li
                                       kì nghỉ hè cuối cùng
                             &
Ta lớn lên đi khắp những con đường
Của đất nước chiến tranh , đói nghèo , vất vả
Những thử thách khi tuổi đời còn rất trẻ
Tuổi mười bốn , mười lăm ..
                           từng kỉ niệm đâu còn nhớ nữa
                                                  mà những dư âm còn mãi theo ta
                            &
Trong tim ta cuộc đời để lại những gì   .?.
                                                           Một chuyến tàu xa   
Những người bạn chia tay trên sân ga bàn tay xiết chặt
Ngọn lửa thương yêu lặng lẽ cháy trong đôi mắt
Những cuộc chia tay không hẹn trước ngày về
                           &
Cuộc đời
          Đó là một tiếng đàn trầm ngâm giữa chốn rừng chiều
Khói thuốc nặng bay đậm đà bên lửa trại
Người lính trẻ trầm ngâm nhìn ngọn lửa
Tưởng màu phượng đỏ cố đô
                         
                         &  
Cuộc đời
      Đó là những phiên gác lắng sâu , trời không một vì sao
Những lúc lặng lẽ đón giao thừa bên nòng súng thép
Là sấm chớp gầm vang
                                    Giữa đường hàmh quân
                                                                cơn mưa rừng đổ sập
Là những buổi hoàng hôn
                                     Nhìn ráng  chiều đỏ rực trên đê cao 
  
                             &

Cuộc đời
     Đó là cảm giác choáng ngợp , hào hùng
                                     khi qua lớp mây bay
                                         đồng bằng bỗng trải rộng dưới chân
Những tháng bảy heo may
                                      mặt biển điên cuồng trong cơn bão
Những khi đứng trên đỉnh cao
                                                       Yên tử - Ba vì - Tam đảo ...
Phóng tầm mắt ra chân trời
                           nhìn Hồng hà  , Lục đầu giang
                                     tưởng đâu đây còn  vang vọng
                                           tiếng reo hò thắng trận của cha ông   

                                      &

Cuộc đời
       Đó là một tình yêu như tiếng sét  giữa trời
                                      hay như làn gió thoảng qua tim
Một sớm Chủ nhật đẹp trời
                                      Câu hát nào bỗng nhắc lại trong ta
                                                                 câu chuyện tình xưa cũ   
Là những ngày phép vội vàng
                                     cảm giác xốn xang đầu tiên
                                                                       đến giờ ta vẫn nhớ 
Là những nỗi buồn  ,  những vết lòng
                         '' muốn xoá nhoà phải mượn tháng năm..''  ( ** )
                                     &

Và cuộc đời để lại gì trong ta
                                       Một đôi mắt dịu hiền
Có gì cảm thông.mà sao  âu yếm  , đượm buồn , sâu thẳm
Làm một ngọn nắng mùa thu trên hàng cây quen trước nhà
                                                          cũng đọng thành Kỉ niệm
Để lại một vết đau sâu lắng , nhẹ nhàng ,
                                                    sẽ theo ta đến suốt cuộc đời.

                                    &   
.Và những gì cuộc đời sẽ còn để lại trong tim  ta ? ..
                               
                                   &
Thời gian qua đi...
         Những gì còn lại trong tim ta
                        đó chính là Vẻ đẹp và ý nghĩa của Cuộc đời này
Khi mà
         Những hình bóng xa xưa
                           Gương mặt thân yêu
                                            Đôi mắt dịu hiền
                                                         đã dạt trôi trong Quá khứ
Ta mang theo trong tim
             Tất cả những gì của Hôm qua - Hạnh phúc và Giông  tố
Vẫn dang rộng cnáh tay đón chờ
             Cả những Hi vọng và Bất ngờ
                           Trong  Niềm tin  và  Bão táp  của  Ngày Mai

        
                                                                        KST 1980

Thứ Năm, 21 tháng 4, 2011

Khó ngủ

 Ảnh minh họa
Tuổi thì chưa thật già
Đã mắc bệnh khó ngủ
Đêm nằm cứ nhẩn nha
Nhớ bao điều xưa cũ…

Bạn bè xưa một lũ
Cùng học cùng đùa vui
Bây giờ đã vài đứa
Cách biệt rồi đôi nơi!

Lúc mười tám, đôi mươi
Ta thấy đời rộng mở
Đi khắp bốn phương trời
Nào quản gì gian khó.

Bây giờ nằm nhăn nhó
Chê thời tiết bất thường?
Và những chuyện nhiễu nhương
Cứ làm mình thao thức…

Cái gì là chuẩn mực
Cho đạo đức đời người?
Cái gì là niềm vui
Để cuộc đời viên mãn?

Có phải khi hoạn nạn
Bạn bè cần có nhau?
Có phải lúc thương đau
Ta tìm về chốn cũ?

Mất ngủ ơi, mất ngủ
Cho ta thêm thời gian
Để thoả sức miên man
Yêu bạn và nhớ bạn.

(Tặng bạn Hồng Thu và Lệ Hằng)
Tháng 4.2011
Hồng Hoa NTT

Thứ Tư, 20 tháng 4, 2011

Mừng mẹ tuổi Bảy mươi!

 Nguồn ảnh: Internet
Mẹ tôi chưa bao giờ được vui
Kể cả khi tôi được vào đại học.
Những năm tháng cuộc đời khó nhọc,
Mẹ lo tôi học xong sẽ xin việc ở đâu*?

Và một ngày tôi đi làm dâu
Mẹ lại lo nhà người ta đông quá!
Những năm tháng cuộc đời vất vả
Mẹ lo con gái mẹ vụng về
Mẹ ước gì con gái được chở che
Như năm xưa vẫn trong vòng tay mẹ.

Rồi khi tôi trở thành người mẹ trẻ
Ôm cháu trên tay mẹ lại dỗ dành
Gắng học sau này cho được thành danh
Để mẹ cháu bớt quẩn quanh nghèo khó!

Trải qua bao chiều mưa, sáng nắng
Mẹ tôi nay da rám, tóc pha sương.
Trong đôi mắt vấn vương ngấn lệ
Cho cháu con tươi trẻ nụ cười…
Xuân nay, mừng mẹ Bảy mươi.
Bên đàn con cháu một đời chăm lo.
Hồng Hoa NTT
(* Vì tôi học tiếng Nga)

Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011

Mẹ!

 Nguồn ảnh: Internet
Cảm ơn mẹ đã sinh con
Khi đang tuổi trăng tròn đẹp nhất.
Con chỉ biết một phần sự thật
Khi so sánh tuổi mình với tuổi mẹ hôm nay!

Bao khó khăn trong cuộc sống thường ngày
Con lớn lên trong vòng tay của mẹ.
Cho con tình yêu, cho con tuổi trẻ
Mẹ đã quên mình lặng lẽ nuôi con.

Không một bó hoa, không lời cảm ơn,
Con đã sống năm mươi năm có lẻ.
Lúc nhận ra mẹ đã không còn trẻ,
Tóc bạc trên đầu và mắt lệ ngấn vương.

Cuộc đời thường còn nhiều lắm tai ương
Con của mẹ vẫn xem thường ngạo nghễ.
Bởi trong con có tình yêu của mẹ,
Có giọt máu đào tuổi trẻ mẹ cưu mang.
Hồng Hoa NTT

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

Hãy biết sống yêu thương

 Ảnh minh họa
Không thấy ai ở bên
Sau một đêm nằm sốt
Tôi miên man với cái đầu lửa đốt
Những người thương giờ ở nơi đâu?

Tôi tìm về ký ức tuổi chăn trâu
Như đứa trẻ nô đùa trên đồng cỏ
Như cánh diều căng mình đón gió
Những đứa trẻ nhà nghèo đùm bọc lấy nhau!

Giờ đây khi cuộc sống sang giàu
Nơi đô thành cửa cao nhà kín cổng.
Sau bao năm mỏi mòn kiếm sống
Bây giờ ai cũng tự hào với cửa rộng, nhà cao.

Nhưng sao
Thật lạnh lùng, tẻ nhạt?
Những buổi tối bên mâm cơm chỉ toàn thấy bát,
Vài câu nói nhát gừng…
Những kênh truyền hình kín bưng
Toàn chương trình quảng cáo,
Những tin tức toàn cầu về đánh bom, hay giết người thô bạo…
Sao con người chẳng thể sống yên vui
Khi đã có rất nhiều những tiện nghi vật chất?
Có nên trách sự rủi may số phận
Hay trách mình không được cậy nhờ con?
Sẽ còn rất nhiều những tuổi già cô đơn
Khi “vật chất lên ngôi, tình người xuống cấp”
Những bài học vỡ lòng về đạo đức
Người ta đang xem như trò đùa
Sao con người lại chẳng được như xưa
Như “Từ Thứ” bỏ quan về quê chăm mẹ?
Hãy biết sống yêu thương ngay từ khi còn trẻ
Để lúc về già ta sẽ nhận thương yêu!

HN 9.7.2010
Hồng Hoa NTT
PS: Bài thơ mình làm tặng các cụ trong Viện Dưỡng Lão.

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2011

Chúng tôi không phải là bộ đội

 Ảnh minh họa

Chúng tôi có cả trẻ lẫn già,
Những người đi làm xa
Chung một chuyến xe
Gọi nhau là đồng đội.

Ngày nào cũng vậy, rất vội vàng
Chúng ta ra chờ “xe tháng”
Khi chưa nhìn thấy mặt trời
Có người – Chưa kịp ăn gì buổi sáng
Có người – Không kịp chuẩn bị bữa trưa.

Chúng tôi tặng nhau những tiếng cười đùa
Để quên đi những gì mình chưa - kịp - nhớ.
Và chúng tôi bỏ lại sau lưng thành phố
Đến với công trình đang vẫy gọi nơi xa.

Tôi thoáng mỉm cười khi bất chợt nhận ra
Vết chỉ sứt trên áo người đồng đội
Có phải thời gian ở nhà rất vội
Nên áo sứt chỉ mấy ngày mà chưa kịp ngồi khâu?

Chúng tôi đi rất lâu
Trên chiếc ô tô tháng ngày chăm chỉ
Có người đã gần hai mươi năm bền bỉ
Đến với công trình, với nhà máy nơi xa.

Có cả những người vừa mới hôm qua
Còn ở Matxcova, Praha, hay Buđapest
Hôm nay tất cả chúng tôi
Chung một chuyến xe đi xây dựng nước nhà.

Đông Anh 1986
Hồng Hoa NTT

Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2011

Xin cho em tình người

 Ảnh minh họa
Em sinh ra trong hoà bình
Nhưng chiến tranh
Như con rắn độc
Đã cắn vào cơ thể cha em.

Người chiến sỹ năm xưa
Xông pha trong đạn lửa,
Giờ trở về bên mái tranh nghèo
Đùm bọc, thương yêu
Lấy vợ, sinh con đáp đền chữ hiếu.

Nhưng em ơi, em có hiểu
Thế nào là chất độc da cam?
Trong người cha đã mang
Và vô tình truyền sang con trẻ!

Bây giờ em mới đầu xanh tuổi trẻ
Những căn bệnh hiểm nghèo đeo bám ngày đêm
Những cơn đau và những muộn phiền
Đang hành hạ trái tim em nhỏ bé.

Em cần lắm đôi bàn tay của mẹ,
Em sống bằng sự can đảm của cha
Em đang mong chờ tất cả chúng ta
Hãy giúp đỡ em vượt qua bệnh tật.

Hãy mang đến cho em những món quà vật chất
Và cho em tình người!
Để mỗi thu về nụ cười nở trên môi
Và “vầng trăng” cuộc đời toả sáng…


Hồng Hoa NTT
(Tết Trung thu 2010. Khoa nhi, bệnh viện K Tam hiệp)

Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011

Tiếng vọng. Trung Việt


 Tiếng vọng

T
        Đó là những âm thanh của cuộc đời
                   âm vang trong tâm hồn con người
Như những nốt nhạc âm vang trong lòng cây đàn
Như tiếng gọi của gió,
                   của cây kèn săn,
                            của thác đổ và núi lở
                                âm vang trong thung lũng
                                       giữa những đỉnh núi uy nghi.
Thời gian trôi...
Sẽ đến một ngày
Cây đàn cũ không đáp lại tiếng gọi
                                         của dây đàn nữa!
Những đỉnh núi bị sói mòn không đáp lại nữa rồi
                            những âm thanh của dòng thác đổ !
Và tâm hồn con người
                  giống như những đỉnh núi bị sói mòn
                            giống cây đàn xưa cũ
                                chẳng còn rung lên nữa
                                    những âm thanh của Cuộc đời!

Thì chính Cuộc đời, khi ấy lại âm vang !

                                                                                     KST

    KST  là bút danh của anh Đỗ Trung Việt (1951-2003). Anh làm thơ từ khi còn là cậu học sinh Khoá 3 Trường VHQĐ Nguyễn Văn Trỗi, cho tới những năm trở thành sỹ quan  phục vụ trong quân đội.
    Thơ của anh không nhiều chừng gần ba chục bài, và tất cả đều xuất phát từ sự thôi thúc của cảm xúc nội tâm mong muốn trải lòng với bạn bè. 
    Trung Việt tốt nghiệp TS KHKT ở Ba Lan thập kỷ 90 thế kỷ trước và là Đại tá QĐNDVN.
   Chúng tôi - những người bạn gần gũi của anh, rất hân hạnh giới thiệu Thơ Trung Việt với bạn đọc Blog "Trang Thơ".
               Tuấn Linh

Ngày mai!

 Ảnh minh họa
Tôi viết về ước mơ thời thiếu nữ
Tuổi đôi mươi với nhiệt huyết tràn đầy.
Tôi đã đến những nơi đầy gian khổ
Gieo mầm tương lai cho cuộc sống đổi thay.

Ba mươi năm trên mảnh đất hao gầy
Tôi vun xới những mầm xanh sự sống
Trong vất vả gian lao của chuỗi ngày lao động
Tôi cùng bạn bè đã mơ thấy: ngày mai!

Một ngày mai của Quê hương tôi
Của những con sông bên lở, bên bồi,
Của những cánh đồng lúa vàng trĩu hạt
Của những con người mặn chát mồ hôi.

Ôi Quê hương, Quê hương của tôi
Bao gian khó nhọc nhằn đánh đổi,
Bao lớp trai đã ra đi rất vội
Thương cha mẹ già vẫn ngóng đợi: ngày mai!

Cảm ơn mẹ cha đã cho con hình hài
Và cho con một tình yêu đất nước,
Để sáng mai này mỗi chặng đường phía trước
Vẫn có con về cùng điệp khúc: Quê hương…

Các em ơi mỗi sáng đến trường
Các em hãy cúi chào ông bà, cha mẹ
Và hãy sống với tấm lòng chia sẻ
Bởi no ấm hôm nay đã đánh đổi bằng bao thế hệ ông cha…

Hơn ba mươi năm, chiến tranh đã đi qua
Với biết bao lớp người đã hy sinh tuổi trẻ.
Hãy biết sống cho ngày mai, bạn nhé
Để đất nước này mãi mãi một màu xanh!

Tháng 12.2010
Hồng Hoa NTT

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2011

Vì lợi ích trăm năm xin hãy trồng người

 Ảnh minh họa
Ta nhìn thấy trẻ đua xe trên phố
Những đêm hè thành cổ chuyển rung.
Ta nhìn thấy những đêm tiệc hồng
Rượu và gái tưng bừng quanh đám trẻ.
Ta nhìn thấy những gái quê “mát mẻ”
Nói những lời nửa đục, nửa trong
Sao ta cứ thấy chạnh lòng
Thương em ngây ngô, khờ dại.
Đừng đổ lỗi cho ai, đừng tại…
Hãy xem mình đang ở đâu?
Vì chúng ta là một trong những nước đi đầu
Đã ký “Công ước quyền trẻ em trên thế giới”.
Có phải vì cuộc mưu sinh mệt mỏi,
Hay vì tiền làm hư hỏng nhân tâm?
Những đứa trẻ lông bông
Thiếu tình người sớm tối
Bố mẹ bỏ nhau, bố mẹ tù đày,
Bố mẹ sống nay đây mai đó
Cuộc sống không yên, bếp nhà không đỏ
Cơm áo chưa no sao nói chuyện học hành…
Những đứa trẻ trở thành lưu manh
Vì người lớn chúng ta thiếu tinh thần trách nhiệm.
Chúng ta xây nên nhà trường, bệnh viện
Nhưng chúng ta chưa quan tâm đủ đến con người.
Những đứa trẻ thiệt thòi
Thiếu tình thương từ cha, từ mẹ.
Những đứa trẻ không may
Thiếu ăn, thiếu mặc.
Chúng ta chưa đủ sức
Chăm lo giáo dục, đùm bọc, yêu thương.
Chúng ta còn coi thường
Những thày cô đêm ngày cùng các em vượt muôn gian khó.

Chúng ta chỉ làm cho “có”
Chưa thật tâm, chưa hết lòng.
Ngày nào vẫn còn những cảnh thương tâm
Những đứa trẻ bị đắm đò trên đường tới lớp,
Những đứa trẻ nhịn đói đi thi chuyển cấp
Những đứa trẻ để chân trần giữa giá lạnh trời đông.
Không làm sao kể hết
Những cảnh đời bất công…
Nhưng hãy dừng lại đi các Ông
Sân Gôn mọc lên như nấm!
Các ông đang xây những ngôi nhà sang trọng
Với rất nhiều tiện nghi
Để nhanh chóng “sánh vai cùng năm châu, bốn bể ”.
Nhưng chúng ta không thể
Quên đi thực tại phũ phàng
Rằng con cháu chúng ta không thể dở dang
Việc học hành như thế.
Xin hãy ưu tiên nhiều hơn dành cho lớp trẻ.
Cho thày cô và cho cha mẹ
Để họ có cuộc sống tốt hơn
Để ngoài áo cơm
Họ còn biết thương yêu, dạy bảo
Vì lợi ích trăm năm xin hãy trồng người!

Hà nội ngày 16 tháng 3 năm 2010
Hồng Hoa NTT

Người đàn ông và chiếc xe thồ

 Ảnh minh họa
“Kính chào anh, con người đẹp nhất!
Lịch sử hôn anh - chàng trai chân đất…”

Người đàn ông và chiếc xe thồ
Chở đầy cải bắp,
Một ngày giáp Tết.
Sao anh không vào chợ
Lại đứng chơ vơ bên lề đường?
Chiếc áo bông cũ vải sờn
Đã theo anh từ thời quân ngũ.
Tôi nhận ra anh con người lam lũ
Đang gượng đứng lên sau cuộc chiến tranh.
Tôi biết anh đã gác việc học hành
Đem tuổi xuân đi giữ gìn đất nước.
Giờ trở về trong cuộc mưu sinh
Anh loay hoay tìm chỗ đứng cho mình.
Nhớ năm xưa cũng chiếc xe thồ
Quân dân ta đã làm nên một Điện biên lịch sử…
Hơn ba mươi năm chiến tranh, khói lửa
Chàng thanh niên năm xưa
Nay đã thành “Người đàn ông quê mùa”…

Và bây giờ - khác với thủa xưa
Những thế hệ hậu sinh
Sẵn sàng “chửi thề” khi vướng đường, chật chỗ,
Hoặc đuổi, hoặc bắt giữ
Để cho anh nhớ
Chỗ của các anh nay không còn nữa
Giữa thủ đô văn minh!!!
Lúc này tôi rất muốn mình
Là người đi chợ
Để mua hết chỗ rau,
Và chia sẻ nỗi đau
Của ngưòi anh đã một thời “vào sinh ra tử”!

Lúc chiến tranh chúng tôi còn rất nhỏ,
Tung tăng cắp sách đến trường.
Lớn lên từ hậu phương,
Chúng tôi được gửi ra nước ngoài ăn học.

Đất nước sau bao nhiêu năm trường đánh giặc.
Đang cần chúng tôi dựng xây!
Anh ơi nếu cuộc đời này
Vẫn còn “nhớ nguồn, uống nước”
Để con cái chúng tôi sau này biết được
Mảnh đất đã từng thấm máu xương
Đã từng có các anh trên mỗi chặng đường
“Nằm gai- nếm mật”…
Cuộc sống đổi thay, dòng đời trong đục.
Các anh trở về trên mảnh ruộng năm xưa
Lại một nắng, hai mưa
Chăm từng luống rau, cọng lúa.
Những chàng trai của một thời khói lửa,
Giờ khép nép, ngượng ngùng giữa đô thị phồn vinh
Các anh không cho phép mình
Ngồi chờ “trợ cấp”!
Xung quanh anh nhiều người đang sống gấp
Họ không hiểu được đâu.
“Người đàn ông với chiếc áo bạc màu
Và chiếc xe chở đầy cải bắp…”!

Hà nội. Một ngày giáp Tết năm 2010
Hồng Hoa NTT